WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 266:

Chương 266 Mưu tính của Trương Nhượng

Khách điếm ở thành Luân Hồi bày trí rất xa hoa, đặc biệt là khu chứ Thiên đều là phòng rông lớn trang trí các loại hoa cỏ quý báu trong đó.

Vào ở phòng chữ Thiên đều là thương nhân đến thành Luân Hồi chẳng qua giờ phút này họ đều bị Diệp Thần hạ lệnh đuổi đi cho nên bây giờ tiểu viện kia đều không có người.

Diệp Thần vừa đến ông chủ khách điếm liền vội vội vàng vàng tiến lên chào hỏi sau đó dẫn Diệp Thần tới nơi khang trang nhất.

Vào đại sảnh tiểu thái giám Tam Đức Tử thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Gã là thật sự bị Man Hoang Tê Ngưu dọa không nhẹ tuy rằng Man Hoang Tê Ngưu đã thần phục Diệp Thần nhưng Tam Đức Tử vẫn là sợ hãi.

Ngồi vào ghế chủ vị Diệp Thần nhìn về phía Tam Đức Tử vẻ mặt “hổ thẹn” nói: “Công công bị dọa sợ, chút quà này coi như an ủi cho công công.”

Diệp Thần nói xong vung tay phải lên năm rương châu báu năm rương hoàng kim lập tức xuất hiện trong đại sảnh.

Chớp mắt nhìn thấy mấy cái rương hai mắt tiểu thái giám Tam Đức Tử sáng lên mừng rơn cười giả lả: “Ai nha, Diệp tướng quân thật là khách khí quá, khách khí quá!”

Tam Đức Tử nói xong tay phải cũng vung lên, mấy cái rương nháy mắt biến mất.

Mẹ nó, khách khí thì ngươi đừng lấy a......

Diệp Thần khinh bỉ nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn cười nói như thường: “Không biết lần này công công đến đây là có chuyện gì?”

Tiểu thái giám nghe vậy mặt mày hớn hở nói:

“Diệp tướng quân chưa đến một tháng đã bình định phản loạn U Châu, hơn nữa còn nhổ tận gốc Ô Hoàn, chiến công hiển hách, triều dã chấn động. Lần này bệ hạ người mừng rỡ như điên sai riêng tạp gia tới thành Luân Hồi, thỉnh Diệp tướng quân đến Lạc Dương diện kiến bệ hạ.”

“Thì ra là thế... không biết bệ hạ quy định thời gian là khi nào?” Diệp Thần nghe được vậy không khỏi nhướng mày mở miệng hỏi.

“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.........” Tiểu thái giám Tam Đức Tử nói tới đây bỗng dưng ngẩn ra, vội vàng sửa lời:

“Diệp tướng quân vừa mới chiến thắng trở về... nói vậy còn chưa đoàn tụ cùng người nhà, tạp gia này sẽ hồi Lạc Dương nói cho Trương thường hầu, Trương thường hầu tất nhiên sẽ nói giúp cho Diệp tướng quân, chậm trễ một hai ngày tất nhiên không ngại.”

Diệp Thần nghe đến đó ha ha cười rồi sau đó mở miệng nói:

“Có Trương thường hầu nói giúp vạn sự tự nhiên toàn thuận tuy rằng Diệp mỗ rất muốn cùng người nhà đoàn tụ.... bất quá nếu bệ hạ đã định ra thời gian rồi ta cũng không thể để bệ hạ đợi lâu, ngày mai luôn đi Diệp mỗ lập tức đến Lạc Dương diện kiến bệ hạ”

Lời của tiểu thái giám này Diệp Thần hắn không tin.

Mẹ nó chứ nghĩ cái gì vậy còn không chịu đi Lạc Dương gặp Lưu Hoành đây không vô nghĩa sao.

Muốn đi cũng phải đợi đến lúc lâm triều mới đi. Lưu Hoành muốn gặp Diệp Thần chắc chắn cũng phải gặp trên triều đình.

Nếu hiện tại Lưu Hoành thật sự muốn gặp Diệp Thần, Tam Đức Tử tuyệt đối sẽ không nói cái gì mà một hai ngày cũng không sao.

Tam Đức Tử sở dĩ nói càng nhanh càng tốt tự nhiên là muốn bảo Diệp Thần lập tức đi Lạc Dương gặp Trương Nhượng chứ không phải gặp Lưu Hoành.

Nếu hiện tại thật sự đến Lạc Dương gặp Trương Nhượng thanh danh của Diệp Thần sẽ bị ảnh hưởng.

Diệp Thần sao có thể thuận theo ý Trương Nhượng thật sự chạy tới Lạc Dương gặp gã.

Tiểu thái giám Tam Đức Tử nghe vậy lập tức ngừng cười rồi sau đó mở miệng nói: “Được, một khi đã như vậy, vậy tạp gia này liền hồi Lạc Dương phục mệnh.”

Diệp Thần lời trong lời ngoài đều không đề cập đến Trương Nhượng, tiểu thái giám Tam Đức Tử tự nhiên không hoài nghi gì Diệp Thần, hơn nữa Diệp Thần muốn cùng người nhà đoàn tụ cũng là chuyện thường tình Tam Đức Tử cũng minh bạch.

Hơn nữa Diệp Thần ra tay hào phóng, Tam Đức Tử càng sẽ không hoài nghi Diệp Thần.

“Như thế, liền làm phiền công công.” Diệp là cười ha hả ôm quyền nói.

“Ai nha, người một nhà, người một nhà, Diệp tướng quân không cần khách khí.” Tam Đức Tử một mặt ý cười nói.

Diệp Thần nghe đến đó tức khắc ha ha cười lớn nói: “Diệp mỗ cảm tạ công công.”

“Làm phiền Diệp tướng quân.” Tiểu thái giám Tam Đức Tử chợt nhớ ra việc điều tra Man Hoang Tê Ngưu ở thành Luân Hồi vội vàng gật đầu đáp.

“Công công, mời.” Diệp Thần lập tức đứng dậy cười ha hả nói, nói xong liền tiễn Tam Đức Tử ra khách điếm dẫn gã đến truyền tống trận.

“Diệp tướng quân, tạp gia cáo từ.” Tiểu thái giám leo lên truyền tống trận đứng rồi nhìn về phía Diệp Thần vẻ mặt ý cười khom người nói, nói xong quang mang chợt lóe lên sau đó biến mất không thấy.

Trương Nhượng tên cẩu này vậy mà dám bảo lão tử đi gặp y, tính toán cũng thật sâu.........

Trương Nhượng gặp Diệp Thần mục đích rất đơn giản. Chính là dựa vào chiến công hiển hách của việc Diệp Thần bình định phản loạn U Châu còn đem Ô Hoàn nhổ tận gốc để lộ ra, để nói cho bàn dân đế quốc Đại Hán biết Trương Nhượng gã mới là người trung quân ái quốc nhất.

Bởi vì Diệp Thần là một tay gã đề bạt lên.

Đương nhiên đó là gã tự cho là vậy.

Mặt khác, Trương Nhượng muốn chứng thực quan hệ giữa gã và Diệp Thần, nói cho mọi người biết Diệp Thần thật sự đứng bên phía gã.

Đáng tiếc mộng tưởng thường rất đẹp nhưng Diệp Thần lại thấu suốt đương nhiên sẽ không tin lời Trương Nhượng nói.

Diệp Thần khinh thường nghĩ vậy rồi sau đó hướng tới cửa thành bước vào.

Đàn Man Hoang Tê Ngưu vừa tới đến thành Luân Hồi, Diệp Thần dĩ nhiên muốn qua đó xem chút, thuận tiện quan sát tốc độ của chúng.

Một đường thẳng tiến, không bao lâu thân ảnh các bá tánh thành Luân Hồi đã xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thần.

Bọn họ không ai ngoại lệ đều vâng theo mệnh lệnh Diệp Thần đứng xa xa ngó nhìn cả đàn Man Hoang Tê Ngưu dài dằng dặc.

Diệp Thần đã truyền mệnh lệnh ra các bá tánh thành Luân Hồi tự nhiên sẽ không tùy tiện tới gần Man Hoang Tê Ngưu.

Nhìn bá tánh Luân Hồi tập trung đông nghìn nghịt ở đây, Diệp Thần không khỏi bật cười.

Ta nói mới vừa ở phủ Thành Chủ bên kia chẳng thấy được bóng người nào thì ra là đều chạy đến cửa thành bên này tò mò xem Man Hoang Tê Ngưu......

“Lĩnh chủ đại nhân! Là lĩnh chủ đại nhân!” Một người dân thành Luân Hồi liếc thấy Diệp Thần liền kinh hỉ bật thốt lên.

Hắn vừa dứt lời các bá tánh Luân Hồi đồng thời hướng mắt về phía Diệp Thần đồng thời bái nói:

“Bái kiến lĩnh chủ đại nhân!”

Trong thanh âm các bá tánh tràn đầy kích động tự hào.

Bởi vì lĩnh chủ đại nhân của bọn họ thế nhưng dẫn về được cả một đàn man thú.

Tuy rằng các bá tánh trước giờ chưa từng gặp qua bò tót hoang, thậm chí nghe cũng chưa nghe qua, nhưng bọn họ có nghe qua sự tồn tại của man thú.

Mà hiện tại xem qua bố cáo của Luân Hồi thành, bách tính rốt cuộc biết được Man Hoang Tê Ngưu là cái dạng tồn tại gì.

Chỉ riêng cái đầu khổng lồ cộng thêm một thân vảy tê giác dày nặng đã nói lên chúng có bao nhiêu lợi hại.

Dẫn về được cả đàn như vậy thực lực tất nhiên sẽ tăng nhanh.

Đối với Luân Hồi bá tánh mà nói, thành Luân Hồi càng cường đại bọn họ càng cao hứng, càng tự hào.

Bởi vì bọn họ là con dân thành Luân Hồi.

Diệp Thần nhìn bá tánh đang mạc danh kích động , cười ha hả gật gật đầu rồi sau đó triều cửa thành bước vào.

Đến ngoại thành thành Luân Hồi, Diệp Thần liếc mắt một cái liền thấy được Điển Vi, đứng ở bên cạnh cười ha hả nhìn đàn bò tốt là Triệu Vân và Quách Gia.

Nhìn đến Diệp Thần đã đến Điển Vi, Triệu Vân, Quách Gia đồng thời khom người bái nói: “Bái kiến chủ công!”

Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu theo chân mấy người kia đi vào phụ cận, ngay sau đó nhìn về phía nơi xa thuần thú sư không ngừng ở bên người Man Hoang Tê Ngưu thì thầm còn thường thường vỗ nhẹ chúng nó.

“Hiệu suất thế nào rồi?” Diệp Thần hỏi Quách Gia.

“Chủ công, Thuần thú thuật quả nhiên không tồi. Công lực của nó tác dụng lên cả Man Hoang Tê Ngưu.” Quách Gia nghe Diệp Thần hỏi liền đáp ngay lập tức.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.