Triệu Vũ, Điêu Thuyền , Thái Diễm, Mi Trinh Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy thế đồng thời ngạc nhiên sau đó kinh hỉ hô lên
“ Thạch nhũ ngàn năm ! “
Rõ ràng là năm người đều biết sự tồn tại của thạch nhũ cũng biết công dụng của nó bằng không sẽ không vui mừng như vậy.
Diệp Thần cười tươi gật đầu sau đó phất tay một cái năm đoàn thạch nhũ tách ra khỏi hồ nước sau đó bay về phía năm vị nữ nhân.
Các nàng nhìn thấy thế cũng không một chút ngần ngại nuốt xuống.
Bởi vì các nàng biết họ cần phải nhanh chóng chạy theo bước chân của Diệp Thần bằng không các nàng sẽ bị Diệp Thần bỏ rất xa rất xa.
Điều này cho dù là Triệu Vũ ngay từ đầu đã đi theo Diệp Thần hay Hoàng Nguyệt Anh bây giờ mới ở bên Diệp Thần đều rất rõ ràng.
Luân Hồi thành được kiến tạo là từ Kiến thôn lệnh thần cấp giúp tụ tập khí vận của thiên địa sau này chắc chắn sẽ phi thăng hồng hoang.
Phi thăng đến thế giới kia sau này sẽ như thế nào các nàng không thể nào dự đoán nhưng các nàng biết một chuyện ở nơi đó, kẻ yếu sẽ không thể sống tốt.
Mà lúc này trong bọn họ không ai đạt tới Thuế Phàm cảnh nên thể chất vẫn còn là phàm thể.
Cho dù là có phi thăng cùng Diệp Thần thì các nàng cũng sẽ trở thành một bình hoa.
Vì không ai đủ khả năng để tương trợ giúp đỡ Diệp Thần ngày một mạnh hơn nữa.
Các nàng không muốn trở thành một bình hoa di động mà muốn cho hắn thấy mình có ích hữu dụng.
Cho nên nhóm phu nhân này rất khát vọng có thể tăng thực lực của mình.
Chỉ có tăng thực lực từ đó tăng lên đặc tính của các nàng mới đem đến cho Diệp Thần lợi ích.
Mà ngàn năm thạch nhũ này có thể mang đến cho nhóm mỹ nhân thứ các nàng muốn.
Huống chi người đưa thạch nhũ ngàn năm là phu quân Diệp Thần của các nàng thì có gì mà phải chần chừ hay ngượng ngùng .
Diệp Thần tất nhiên rõ ý nghĩ trong lòng năm người bất quá hắn sẽ không đi vạch trần cũng không khuyên giải mà vẫn duy trì điều đó.
Thế giới hồng hoang hai tộc vu yêu chiến đấu khắp nơi nếu thực lực của các nàng càng cao thì càng an toàn, kể cả Diệp Thần cũng không ngoại lệ.
Cho nên tâm tư năm người muốn trở nên cường đại Diệp Thần còn muốn giơ hai tay tán thành.
Không bao lâu năm nữ nhân đồng thời mở mắt nhìn Diệp Thần ngọt ngào hô
“ Cảm ơn phu quân “
Diệp Thần cười haha gật đầu sau đó lại nói
“ Các ngươi chờ một lúc, lát nữa liền mang các nàng đi ra ngoài nhìn thành”
“ Ân “ năm người nghe thế tất cả cười gật đầu đồng ý.
Các mỹ nhân đối với thế giới hiện thực cũng có chút tò mò, cũng muốn nhìn xem thế giới của Diệp Thần có những thứ gì.
Lúc này Diệp Thần khẽ nhấc tay phải lên một quyển tiến giai tư chất linh sủng liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy quyển sổ Viêm hổ bỗng mở hai mắt thật lớn vội vàng chạy đến bên người Diệp Thần dùng đầu hổ cọ đi cọ lại dưới chân đưa mắt thân mật nhìn chủ nhân của mình.
Hiển nhiên là lão hổ cũng nhận ra được chỗ tốt của cuốn sách tiến giai tư chất linh sủng này.
Nếu không làm sao có thể ra sức làm nũng nịnh nọt Diệp Thần đây.
Nhìn cái tính bán manh lấy lòng của viêm hổ Diệp Thần không khỏi thấy buồn cười, tay phải ném quyển tiến giai linh sủng ra.
Giây tiếp theo quyển tiến giai tư chất linh sủng liền hóa thành một đạo ánh sáng sau đó đem cả thân thể lão hổ vây bên trong.
“ Rừmmm “
Một tiếng gầm mang theo sự hưng phấn từ miệng lão hổ truyền ra.
Một thời gian ngắn trôi qua bỗng nhiên có một cỗ uy áp cường đại từ người viêm hổ phát ra sau đó liền bao trùm cả Luân Hồi thành rồi ngày càng tiến xa hơn.
Cùng lúc đó xung quanh luân hồi thành, những binh lính nhỏ bé của yêu tộc đang ẩn nấp một đám bị dọa kinh hãi vội vàng từ trong thế giới trò chơi thoát ra sau đó trừng mắt thật lớn về hướng luân hồi thành với vẻ mặt không thể tin được.
Chúng nó đều là những binh lính yêu tộc nhỏ yếu do may mắn mà thoát được kiếp nạn lần trước vì không có tham dự vào kế hoạch vây đánh luân hồi thành mà tránh được cái chết.
Hắc Hổ bang bị Diệp Thần nhổ tận gốc tuy rằng dùng mồi dụ mà hấp dẫn yêu tộc tới đây nhưng cũng không ngu xuẩn đến nỗi dụ mọi yêu tộc từ bốn phương tám hướng tới, nếu thế Hắc Hổ bang mơ cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà xung quanh luân hồi thành còn sót lại không ít những binh lính rải rác của yêu tộc.
Mà giờ phút này chúng đều bị dọa đến phát run rồi.
Bởi vì trong luân hồi thành có một cỗ uy áp khiến chúng nó sợ hãi, cỗ uy áp lại không ngừng truyền ra lại không ngừng cường đại hơn.
“ Cái kia..nơi đó là cái gì ? Thứ gì có thể khiến chúng ta sợ hãi đến thế “
“ Đáng chết, là thứ gì mà làm ta sợ hãi “
“ Con mẹ nó, rốt cuộc đó là gì nếu là cường giả của yêu tộc sao vì sao trong uy áp còn mang theo sát ý “
“ Hỗn đản, ngươi chỉ cần mạnh thì lão tử đã phục ngươi rồi, vì cái lông gì còn muốn phóng ra uy áp khiến lão tử sợ hãi”
Mấy giây sau, nhóm tạp binh yêu tộc từ vẻ mặt không tin liền biến thành sợ hãi lại càng lúc càng sợ hãi hơn.
Bởi vì uy áp càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi như muốn đâm sâu vào trong linh hồn bọn chúng.
Thật mau một đám tàn binh yêu tộc từng đám xuất hiện bên ngoài luân hồi thành.
Chúng nó vừa xuất hiện cũng không dám dừng lại nhìn, càng không dám đi tìm nguồn gốc của cỗ uy áp đáng sợ, một đám không hẹn mà cùng phóng ra xa khỏi luân hồi thành, một bên vừa chạy như điên một bên vừa nghiến răng nghiến lợi mắng
“ Con mẹ nó... đây ... đây là tiên thú, cỗ uy áp này là của tiên thú nhưng không phải trong yêu tộc chúng ta “ một yêu binh chạy như điên chợt nhớ ra điều gì đó liền tức giận mắng
“ Đáng chết, thế giới này khi nào thì xuất hiện tiên thú, không phải cao nhất là linh thú sao?’
“ Ai mà biết được, lo chạy nhanh đi, không chạu nhanh thì đừng hòng sống sót “
“ Chờ lão tử cường đại rồi lão tử sẽ trở lại đây thu thập cái tên tiên thú đáng chết này “
“ Còn có cái tên nhân tộc đáng chết Diệp Thần kia nữa, uy áp tiên thú đáng chết kia chắc chắn là từ trong thành hắn truyền ra “
“ Đừng cmn nhiều lời nữa, chạy nhanh đi “
“ Cái uy áp đáng chết kia lại cường đại hơn rồi”
Thế giới hiện thực, phủ thành chủ luân hồi thành.
“ Rầm”
Một tiếng sấm rung trời vang lên sau đó truyền đi phương xa.
Cỗ uy áp cường đại này liền tràn lên tới đỉnh núi.
Cỗ ánh sáng tan đi viêm hổ liền xuất hiện trước mắt diệp thần.
Nhìn thấy bộ dáng viêm hổ đã thay đổi làm Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên.
Đây là…lông trắng?
Cũng không phải a ?
Chỉ thấy viêm hổ lúc trước từ một màu đỏ liền biến thành trắng đen giao nhau, chỉ có tay cùng với bốn chân là vẫn giữ lại màu đỏ.
Không suy nghĩ nhiều Diệp Thần liền trực tiếp nhìn về giao diện thuộc tính của viêm hổ.