Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 276: Khuyên Can.

Chương 276: Khuyên Can.

Viêm Hổ lúc này mở hai mắt sau đó chạy đến bên người Diệp Thần dùng đầu hổ thân mật cọ cọ ống quần Diệp Thần.

Lúc này viêm hổ đang cự kì kích động cũng cực kì hưng phấn, nó đã trở thành tiên thú rồi nga.

Nó thật sự cảm kích chủ nhân Diệp Thần người đã mang đến cho nó hết thảy.

Tuổi nó tuy còn nhỏ nhưng tiểu hổ vẫn hiểu rất rõ chuyện này.

Nếu cứ để nó chậm rãi phát triển, không nói đến thực lực không thể tăng nhanh như vậy mà nếu muốn thành tiên thú cũng phải có cơ duyên.

Mà trong quá trình trưởng thành còn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Mà hiện tại dưới sự trợ giúp của DIệp Thần chỉ trong một thời gian ngắn nó đã tiến giai lên làm tiên thú, trở thành mục tiêu mà các linh thú khác sợ rằng có cố gắng cả đời cũng không đạt được.

Nhìn thấy viêm hổ đang vô cùng kích động Diệp Thần cười cười sau đó xoa xoa đầu viêm hổ nói

“ Nếu thành tiên thú có thể nếm thử thượng phẩm linh thach, nhưng không được ăn nhiều, cho dù ngươi là tiên thú nhưng cảnh giới chưa tới ăn nhiều sẽ bị bạo nổ, đã hiểu chưa ?”

Viêm hổ nghe thấy thế hai mắt sáng lên nháy mắt nước dãi liền chảy ra sau đó dùng sức gật gật cái đầu.

Nhìn thấy bộ dáng ham ăn của viêm hổ, Diệp Thần cũng thật bất đăc dĩ lắc đầu sau đó nhìn về phía năm nữ nhân nói

“ Đi thôi, ra ngoài đi dạo, có đợt uy áp của viêm hổ chắc chắn xung quanh một đoạn ngắn gần luân hồi thành sẽ không có yêu tộc xuất hiện.”

“ Ân “ năm vị mỹ nữ đồng thời gật đầu sau đó nhẹ nhàng cất bước theo Diệp Thần đi ra bên ngoài.

Ở thế giới hiện thực nơi nơi là cổ thụ che kín trời, dưới mặt đất khắp nơi là cỏ dại chỗ nào cũng giống như cuộc sống thời nguyên thủy.

Chẳng qua có điểm khác với rừng rậm nguyên thủy chân chính đó là trên mặt đất không có chồng chất vô số các công trình đổ nát.

Cảnh sắc thế giới hiện thực bây giờ so với thế giới trò chơi thì càng hoang sơ hơn.

Bởi vì sự tồn tại của yêu tộc, bởi vì nhân loại co đầu rút cổ nhưng mặt đất bị cây cối bao trùm cũng không thể che dấu được chỗ tối của dòng nước xiết.

Một khi dòng nước xiết bùng nổ hồi chuông tử vong sẽ ngay lập tức vang lên.

Diệp Thần mang theo năm nữ nhân của mình đi quan sát hiện thực một lúc sau đó mới mang các nàng trở về luân hồi thành rồi tiến vào thế giới trò chơi.

Ngày hôm sau Diệp Thần đang ngồi đợi người mặc trang phục sau đó bồi các nữ nhân ăn cơm sáng liền đi tới tiền viện.

Phủ thành chủ.

Diệp Thần vừa mới đi tới nơi này liền thấy mấy người ngồi chờ sẵn trong đại sảnh từ sớm có Quách gia, Triệu Vân, Thái Ung, Điển Vi, Triệu Mãnh ngồi sẵn ở đó.

“ Bái kiến chủ công “ mọi người nhìn Diệp Thần đi đến vội vàng khom người bái.

Diệp Thần cười ha hả gật đầu sau đó đi đến chỗ chủ tử ngồi yên ổn nhìn về phía Mi Trúc nói

“ Tử Trọng, hôm qua gia quyến của tân binh thành luân hồi an bài thế nào rồi ?”

Nghe được Diệp Thần hỏi Mi Trúc vội vàng khom người báo

“ Khởi bẩm chủ công, gia quyến của tân binh đều đã đăng kí vào danh sách cũng đều đã có nhà mới, đồng ruộng hôm nay bắt đầu phân chia “

Diệp Thần nghe báo cáo gật đầu tán thưởng, hơn ba trăm vạn người đăng kí còn muốn hoàn thành nhà ở, lượng công việc này trong một lúc rất lớn.

Mà từ hôm qua Diệp Thần thông báo nhiệm vụ đến hiện tại cũng chỉ là một ngày mà thôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ quả thật rất không tồi, sợ là Mi Trúc đều đã đem tôi tớ một đám từ Từ Châu đều dọn tới Luân Hồi thành rồi

Nghĩ đến đây Diệp Thần không khỏi thở dài một hơi quay lại phía sau nói

“ Tử Trọng vất vả cho ngươi, công lao của ngươi ta ghi tạc trong lòng “

“ Có thể chia sẻ ưu phiền cùng chủ công, đó là việc khiến ta vui vẻ làm sao có thể vất vả “ nghe được Diệp Thần nói cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp sau đó trịnh trọng khom người đáp.

Y ra sức vì Diệp Thần trả giá mọi thứ đơn giản chính là vì muốn được Diệp Thần tán thưởng.

Rốt cuộc Mi Trúc hắn là người mới vừa mới đi theo Diệp Thần, công lao còn chưa lập tất nhiên là muốn mau chóng gây dựng công lao.

Muốn chứng minh một chút hắn không phải là một người vô dụng, hơn nữa hắn cũng có năng lực có thể đảm nhiệm một vị trí phó thành chủ.

Mà Diệp Thần nói ghi tạc trong lòng điều đó có nghĩa là chủ công tán thưởng công lao của hắn, tán thưởng năng lực của hắn.

Đối với Mi Trúc mà nói đó chính là ‘khen thưởng ‘ lớn nhất .

Bởi vì chỉ có được Diệp Thần tán thành những gì hắn trả giá mới không uổng phí , địa vị của hắn mới có thể được củng cố.

Đây chính là tính cách con người mà Diệp Thần thích nhất.

Thủ hạ trung thành tận tâm vì mình làm việc làm chủ công sao có thể không nhìn ra được.

Nhìn biểu tình Mi Trúc vô cùng trịnh trọng khom người, Diệp Thần cười ha hả gật đầu sau đó nhìn về phía Điển Vi nói

“ Điển Vi ngay ngày mai bắt đầu gia tăng thao luyện tân binh luân hồi “

“ Chủ công, vẫn là đêm ta cùng ngài tới Lạc Dương đi, để tránh có tiểu nhân dám đánh chủ ý lên người chủ công “ Điển Vi nghe thấy Diệp Thân nói im lặng một giây sau đó vội vàng khom người nói

Điển Vi là thống lĩnh hộ vệ của Diệp Thần tất nhiên là muốn thời khắc đều đi theo bên người chủ công thực hiện chức trách của thống lĩnh hộ vệ.

Lần trước Diệp Thần đi Lạc Dương chính là không có ít người chơi dám đánh chủ ý lên người Diệp Thần Điển Vi tận mắt nhìn thấy quá nhiều.

Diệp Thần nhìn vẻ mặt sốt ruột của Điển Vi trong lòng thấy ấm áp rồi lại nói

“ Không sao , thế giới này có thể làm bị thương chủ công ngươi còn không có tồn tại, ngươi cứ chuyên tâm luyện binh những tân binh luân hồi, họ này chưa bao giờ lên chiến trường lại không gia tăng thao luyện sau này lên chiến trường làm sao có thể giết địch giúp bổn thành chủ?”

Điển Vi nghe đến đó tức khắc lại thấy rối rắm một đoàn.

Bảo hộ Diệp Thần là chức trách của Điển Vi nhưng mà tân binh nếu không được huấn luyện không được thao luyện nghiêm khắc , sau này được Diệp Thần mang ra chiến trường vạn nhất tố chất tâm lí mỗi người không ổn định sẽ gây náo loạn không ít .

Điển Vi tuy rằng rất muốn bảo vệ Diệp Thần nhưng những tân binh kia ít nhiều cũng cần phải đươc huấn luyện.

Luân hồi thành hiện tại cũng chỉ có hắn cùng Triệu Vân là huấn luyện binh lính lợi hại nhất.

Nhưng mà Triệu Vân còn muốn huấn luyện quân đoàn bạch mã nên việc này cũng chỉ còn có hắn.

Lúc này Quách gia đứng dậy sau đó nhìn về phía Diệp Thần trịnh trọng khom người bái vừa nói

“ Chủ công chính là chủ nhân Luân Hồi, bên người sao lại không có một hộ vệ, Gia cả gan khẩn cầu chủ công mang theo Triệu Mãnh tướng quân cùng với Luân Hồi quân đoàn “

Điển Vi nghe lời Quách gia nói vấn đề rối rắm liền tiêu tan hơn nửa sau đó nhìn về phía Diệp Thần khom người nói

“ Mạt tướng khẩn cầu chủ công mang theo Triệu Mãnh tướng quân cùng với Luân Hồi quân đoàn “

“ Ti chức khẩn cầu chủ công mang theo Triệu Mãnh tướng quân cùng với Luân hồi quân đoàn “ Thái Ung với Triệu vân đồng thời khom người nói

Diệp Thần nhìn thấy cảnh này không khỏi ngẩn người sau đó liền cười ha hả.

“ Các ngươi là lo lắng cho an nguy của ta, ta sao có thể không biết.... bất quá trên thế giới này thật đúng là không có người có thể tổn thương đến ta, người đó chưa tồn tại “

Diệp Thần nói tới đây nhìn thấy mọi người còn đang khom người không chịu đứng lên, khóe miệng không khỏi giật giật lại phải nói

“ Luân hồi quân đoàn có thể mang, Triệu mãnh thì không cần “

Nhóm thủ hạ quan tâm tới an nguy của mình Diệp Thần nhìn ra cũng hoàn toàn hiểu rõ.

Mà hiện tại Diệp Thần rõ ràng hơn một việc không mang theo người đi Lạc Dương là không được nếu cứ tiếp tục không đồng ý nhóm thủ hạ có lẽ còn đem cái chết ra đe dọa.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản Diệp Thần là thành chủ Luân hồi thành, là người dẫn dắt bọn họ khai sáng sự nghiệp.

Ai cũng có thể chết duy nhất Diệp Thần là không thể chết dù chỉ một chút thương tổn cũng không thể .

Tại thời điểm này có thể nói là thái bình nhưng khắp nơi đã bắt đầu hành động, nguy cơ tứ phía, các người chơi còn như hổ rình mồi có thể nói là nguy hiểm trùng trùng.

Đám người Quách Gia Triệu Vân tất nhiên là không muốn Diệp Thần một thân một ngựa đi ra ngoài.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch