Full bộ trang bị cấp kim cương chính là đầy đủ ba món gồm áo giáp, vũ khí và giày hơn nữa là cấp cho toàn bộ binh của Luân Hồi Thành .
Cho dù chính là Đại Hán đế quốc Ngự lâm quân cũng không như vậy xa xỉ.
Phòng ngự mạnh mẽ mà lực công kích cũng mạnh mẽ nốt đã chú định Luân Hồi Thành binh lính chính là một đám biến thái.
Càng đừng nói Luân Hồi Thành binh lính lúc bắt đầu tư chất còn được nâng thêm hai cấp, gần đây có hơn 10 vạn binh lính học được Vương cấp công pháp và một vạn học đế cấp công pháp.
Nếu tin tức về binh lính Luân Hồi Thành một ngày truyền đi ra ngoài đủ để lệnh mọi người trợn mắt cứng họng.
Diệp Thần mới vừa tưởng tượng xong một đoạn âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền đến.
“Hí luật luật”
Chỉ thấy một đạo kim sắc thân ảnh nháy mắt tới đến bên người Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn kim sắc thiên mã tiểu kim tự chạy tới hơi hơi mỉm cười rồi sau đó xoay người lên ngựa.
Luân hồi quân đoàn các binh lính nhìn đến này đồng thời tay phải nhất chiêu.
“Ku ku ku “
Liên tiếp âm thanh vật nặng rơi xuống đất nháy mắt vang lên.
Chỉ thấy một vạn đầu bò tót hoang dã khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trên mặt đất.
Chúng nó là man thú hơn nữa là những man thú mạnh nhất.
Mà hôm nay chúng nó đem là tọa kỵ đi theo luân hồi quân đoàn, đi theo Diệp Thần bước lên cuộc chiến.
Các binh lính luân hồi quân đoàn ở nơi bò tót xuất hiện trong nháy mắt đồng thời xoay người cưỡi đi lên, chậm rãi đợi mệnh lệnh từ Diệp Thần.
Thời gian một chút qua đi Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh từng người mang theo 10 vạn binh lính rời đi, Diệp Thần vung tay lên rồi sau đó mở miệng quát: “Xuất phát |
“Vâng! Chủ công!”
Luân Hồi quân đoàn cùng kêu lên rồi sau đó cùng Diệp Thần hướng cửa sơn cốc phóng đi.
Luân hồi cốc, cửa cốc, dưới tường thành.
Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận cùng Triệu Mãnh các tự mình mang theo mười vạn binh lao ra cửa thành, trong nháy mắt đám phản quân đang đứng kiêu chiến liền không hẹn mà cùng há to miệng, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn về hướng Luân Hồi Thành đang lao tới.
Nơi đó, kim cương lóng lánh nối thành một mảnh 1 rực rỡ lóa mắt.
“Này...... Này con mẹ nó là cái gì trang bị......” Một Bách Phu Trưởng của quân Khăn vàng một mặt dại ra hô.
“Không phải nói nơi này chỉ là một lãnh địa của người bình thường sao? Như thế nào sẽ nhiều binh lính ăn mặc trang bị cấp kim cương như vậy, trên người ta chỉ mới là bạc trắng a, còn có hay không thiên lý.” Một người lính khăn vàng sau khi xem xét đến trang bị của binh lính Luân Hồi Thành vẻ mặt đỏ bừng quát.
“Đáng chết! Đây là đủ bộ kim cương cấp kim cương! Binh khí chúng ta căn bản đều không thể phá ” lại thêm một người tức giận quát.
......
Nhóm tiểu đầu muc của phản quân ngươi một lời ta một ngữ kể ra sự không tầm thường của binh lính Luân Hồi Thành, ngữ khí bên trong lộ ra sự không tự tin cùng với lo lắng.
.
Mà các binh lính còn lại sắc mặt càng tới càng mất tự nhiên, càng ngày càng không tự tin.
Ngẩng đầu nhìn xem binh lính Luân Hồi Thành đều rất bắt mắt.
Cúi đầu xem trang bị chính mình, quần áo vải thô liền bố giáp cũng chưa có, có thậm chí còn có miếng vá miếng rách.
Đối lập thị giác đánh mạnh và não bộ mãnh liệt kích thích thần kinh của bọn họ.
Hèn mọn, nhỏ yếu, không dám giao chiến là suy nghĩ trong lòng của phản quân giờ phút này, theo thời gian không chỉ giảm bớt còn ngày còn bi quan hơn.
Bởi vì binh lính của thành Luân Hồi đang lao tới số lượng càng ngày càng nhiều còn chưa tính, còn mẹ nó thuần sắc trang bị cấp kim cương thì như thế nào mà đánh muốn phá vỡ đều phá không xong.
Bọn họ chưa chiến đã sợ rồi sau đó bắt đầu hoảng hốt.
“Đều câm miệng cho ta!” Chu Hợp huy trường thương trong tay sắc mặt xanh mét quát.
Hắn sau khi xem đến trang bị trên người quân đối diện đồng dạng mạc danh khiếp sợ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới một cái lãnh địa của người chơi, chẳng những có binh hùng tướng mạnh còn có trang cực kỳ tốt.
Nhưng mà chờ hắn hoàn hồn thì binh sĩ dưới trướng đều đang bàn tán xôn xao.
Nơi này chính là chiến trường tiếp tục như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng đên ssĩ khí.
Nhưng mà mệnh lệnh hắn đưa ra quá g chậm, sĩ kí nguyên bản đã bị kích thích không nhẹ bây giờ lại rớt xuống một cách không thể khống chế.
Thời gian một chút qua đi Triệu Vân, Điển Vi, Triệu Mãnh, Cao Thuận từng người mang theo mười vạn binh toàn bộ lao ra cửa cốc Luân Hồi làm sắc mặt Chu Hợp lại tệ thêm.
“Bốn mươi vạn...... đã hơn bốn mươi lăm vạn rồi...... Một cái dị nhân vì sao có thể có nhiều binh tướng như vậy......” Chu Hợp sắc mặt khiếp sợ nói
Nói tới đây trong đầu hắn không tự chủ hiện ra một cái tên.
Chẳng lẽ là
Chưởng quan U Châu, quan bái Phiêu Kỵ Đại tướng quân Quán Quân hầu Diệp Thần!
Tưởng tượng đến điều này đồng tử Chu Hợp mãnh liệt co rụt lại.
Là hắn, nhất định là hắn, dị nhân không có khả năng mang nhiều như vậy binh vì đó chính là tạo phản, hôn quân kia khẳng định sẽ không bỏ qua bất luận người nào, như vậy......
Lĩnh chủ nơi này…...... Này, truyền tống phù không đúng a như thế nào lại đem hắn đưa nơi chỗ này hắn chỉ mang một trăm vạn binh thôi á......
Chu Hợp nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra biểu tính chua xót....
Hắn chẳng thể nghĩ tới nơi mà hắn muốn tấn công lãnh địa thế nhưng là Luân Hồi thành của Diệp Thần!
Diệp Thần là ai Chu Hợp sao có thể không biết, danh tiếng người kia sớm đã truyền khắp đại hán, không người không biết không người không hiểu.
Một canh giờ phá Hữu Bắc Bình thành, một ngày san bằng Ô Hoàn có thể kia là đại hán đệ nhất mãnh tướng
Chu Hợp nghĩ đến đây, nhìn lối tiền vào luân hồi cốc cùng tường thành vô cùng kiên cố rồi sau đó nhìn về hơn 40 vạn binh lính Luân Hồi Thàn khóe miệng không tự chủ được co giât.
Hắn trước đó không sợ trời không sợ đất, chỉ là dị nhân mà thôi giơ tay nhấc chân liền có thể tiêu diệt.
Chẳng sợ kiến tạo tường thành to lớn cũng ngăn không được hắn và trăm vạn hùng binh.
Nhưng mà giờ phút này Chu Hợp tâm tình liền cùng đám người câm giống nhau trong lòng khổ lại nói không ra.
Bởi hắn là tướng của quân Hoàng cân, đại tướng lãnh trăm vạn quân.
“Tướng quân, ta biết dị nhân này là ai!” Một thủ hạ đột nhiên nhớ tới cái gì rồi sau đó kinh thanh hô.
“Câm miệng!” Chu Hợp nghe đến đó vội vàng mở miệng quát.
Hắn không hề muốn tên này hô to thanh danh vị kia, lúc đó quân lính chắc ăn không còn chút sức phảng kháng
Nhưng mà Chu Hợp tính sai, đã có một người nhận ra sao không có người thứ hai, chưa đầy một khắc đã có âm thanh của nhiều binh sĩ la lớn:
“Là chưởng quuan U châu của Đại Hán đế quốc , Phiêu kỵ Đại tướng quân, quán quân hầu Diệp Thần… khẳng định là hắn, chỉ có hắn mới có thể mang nhiều binh như vậy!”
Lời vừa dứt quân khăn vàng quân nháy mắt ồ lên.
“Ta nói đám binh lính kia sao có trang bị tốt như vậy, nguyên lai là binh của quán quân hầu Diệp Thần … làm sao bây giờ, quán quân hầu chính là đệ nhất võ tướng, vũ dũng thiên hạ vô song a......”
“Đại hiền lương sư vì cái gì đem chúng ta truyền đưa đến nơi này, không phải nói sẽ phái quân tinh nhuệ đối phó quán quân hầu Diệp Thần sao?”
“Ta...... Ta không muốn chết a, nhìn xem những binh lính kia trang bị tốt cực kỳ, lớp phòng ngự của bọn họ chúng ta còn không thể phá thì làm sao mà đánh.