Các binh lính phản quân ngươi một lời ta một ngữ mà thảo luận, không khí khẩn trương, khủng hoảng đi theo đó cũng càng ngày càng nồng, càng ngày càng mãnh liệt
Khi bọn chúng nhìn tới trang bị của binh lính đối diện đã mất hết tâm tư chiến đấu.
Hiện tại đã biết kẻ địch lại là Phiêu Kỵ tướng quân Diệp Thần danh tiếng lẫy lừng thì sĩ khí đã gần chạm tới mức không.
Một thủ lĩnh nhỏ của quân khăn vàng nhìn thoáng hơi thở túc sát của binh lính Luân Hồi Thành rồi sau đó nhìn về phía Chu Hợp mặt mang kinh sợ nói nói
“Tướng quân chúng ta vẫn là trước lui binh đi, nghe nói Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần này chính là thiên hạ vô địch đệ nhất mãnh tướng đại hán, nhóm ta căn bản đánh không lại a.”
Chu Hợp nghe đến đó sắc mặt tức khắc thay đổi rồi sau đó trầm giọng quát: “Câm miệng! Chưa chiến đã lùi, có tin lão tử lột da của ngươi hay không ?
Hắn là đại tướng quân của Hoàng Cân nếu chiến cũng chưa chiến liền phải chạy trốn, còn đâu thể diện mà gặp hiền lương sư Trương Giác, còn thể diện đâu mà đi thống lãnh trăm vạn khăn vàng.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng động nặng nề như sấm vang lớn đột nhiên truyền đến.
Giây tiếp theo một con thiên mã toàn thân kim sắc đột nhiên lộ ra cửa thành.
Cưỡi trên Thiên mã là một người nam tử anh tuấn mặc trên người một bộ trường báo quý giá, mái tóc dài đón gió và nắng mặt trời.
Tuổi tác hắn trên dưới hai mươi nhưng khuôn mặt vừa cương nghị mà khí thế lại uy mãnh, bá đạo.
“Quán quân hầu Diệp Thần......” Chu Hợp nhìn thấy nháy mắt liền nhận ra thân phận của người trên lầu.
Bởi vì tuổi tác của hắn còn bởi vì khí thế kia và còn có sủng kị độc nhất vô nhị của hắn : thiên mã kim sắc.
Đúng lúc này quân đoàn Luân Hồi cưỡi Man Hoang Tê Ngưu bắt đầu xuất hiện nơi cửa thành.
Hơi thở ngang ngược, hung tàn đặc trưng trong khoảnh khắc hướng hướng kẻ địch kèm theo đó là hơi thở kiến nhân loại kiếp sợ của man hoang tê ngưu.
Mà binh lính ngồi phía trên Man Hoang Tê Ngưu đều không ngoại lệ, tất cả đều khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt như đao.
Bọn họ là quân đoàn do môt Diệp Thần bồi dưỡng ra từng thành viên một, mỗi người đều là Vương cấp võ tướng mỗi người đều đang tu luyện đế cấp công pháp, bọn họ tự hào, tự tin, lãnh khốc và vô tình với địch thủ.
Bất luận cái gì nhằm vào Diệp Thần đều là địch nhân, đối đãi địch nhân bọn họ chỉ biết lựa chọn một cái cách làm chém tận giết tuyệt!
Chu Hợp lúc này thấy được tọa kỵ của quân đoàn lừng danh kia chính là con thú vô cùng khổng lồ Man Hoang Tê Ngưu lúc sau, đồng tử đột nhiên co rút rồi sau đó kinh thanh nói:
“Man Hoang Tê Ngưu! Sinh ra đã là thú man hoang! Vì cái gì! Vì cái gì Man Hoang Tê Ngưu lại chịu thuần phục dưới chân nhân loại!”
Qúa rõ ràng Chu Hợp là một trong ít người biết sự tồn tại của Man Hoang Tê Ngưu, cũng là bởi vì biết quá rõ đã làm hắn chấn kinh mạc danh.
“Tướng quân...... Tướng quân...... Mau hạ lệnh đi...... Này không đánh nổi a......” Một thống lĩnh nhỏ nhìn đến Luân hồi quân đoàn cuối cùng cũng xuất hiện tức khắc luống cuống vội vàng hướng Chu Hợp mở miệng hô.
“Nhanh nhanh...... Tướng quân...... Quán quân hầu căn bản không phải là người chúng ta có thể đối phó......”
“Tướng quân…. Mau hạ lệnh đi! Kia chính là man thú căn bản vô pháp đối phó a!”
Nhóm Thiên phu trưởng và Bách Phu Trưởng một đám hoảng sợ vô cùng nói.
Nếu chỉ nói về khí thế của binh lính Luân Hồi thì chỉ làm chần chừ nhóm thống lĩnh của phản quân, nhưng khi thấy tọa kỵ của quân đoàn là Tê Ngưu Man thú thì đã dọa chết tất cả phản quân.
Mấy con kia nguyên bản là da dày thịt béo binh khí bọn họ cầm trong tay chưa đủ trình để làm chúng bị tổn thương nặng nhưng mẹ nó Luân Hồi Thành thế nhưng còn biến thái đến độ cấp áo giáp cho bọn sinh vật này, còn mẹ nó đều là áo giáp gấp kim cương… đánh bằng niềm tin à.
“Câm mồm!” Chu Hợp nhìn về nhóm thủ hạ mang vẻ mặt kinh hoảng liền tức khắc giận dữ sắc mặt xanh mét mở miệng quát.
“Hí luật luật”
Tiếng sấm vang nháy mắt vang lên.
Kim sắc thiên mã tiểu kim hai chỉ vó ngựa nhảy lên rồi sau đó thật mạnh đạp trên mặt đất.
Này trong nháy mắt Chu Hợp muốn mở miêng thì sắc mặt tức khắc biến đổi.
Chỉ thấy mấy trăm con chiến mã tính cả chiến mã của Chu Hợp không một ngoại lệ tất cả đều chấn kinh rồi sau đó “Thình thịch, thình thịch” quỳ gối trên mặt đất.
Các thống lĩnh lớn nhỏ đang cưỡi ngựa của quân Khăn Vàng mục đều không ngoại lệ bị hất xuống ngựa và nằm dài trên mặt đất.
Chu Hợp lại vào lúc này đột nhiên nhảy lên rồi sau đó dừng ở trên mặt đất.
Hắn nhìn thoáng qua tất cả chiến mã đều quỳ xuống đất, sắc mặt Chu Hợp một hồi hồng một hồi xanh.
Nima, này còn chưa có giao chiến đâu mà Diệp Thần tọa kỵ chỉ tùy tiện hô một tiếng thì chiến mã bên đều quỳ.
Diệp Thần nhìn thoáng phản quân té ngã đầy đất liền khinh thường phiết bĩu môi rồi sau đó nhìn về phía Chu Hợp mở miệng uống nói,
“Chu Hợp ngươi có muốn thần phục ta?”
Chu Hợp nghe đến đó tức khắc sửng sốt rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần.
Hắn chẳng thể nghĩ tới Diệp Thần này mới vừa vừa thấy mặt liền hỏi hắn muốn đầu hàng hay không.
Giây tiếp theo Chu Hợp không chút do dự quát
“ Ta vì hiền lương sư mà thống binh đại tướng sao có thể đầu hàng!”
“Trương Giác vì tư lệnh bản thân mà lôi cuốn thiên hạ bá tánh tất cả chỉ vì tranh đoạt thiên hạ mục đích cũng chỉ vì ngôi vị hoàng đế, ngươi chẳng lẽ xem không hiểu đạo lý trong đó!” Diệp Thần hai mắt nhíu lại rồi sau đó khai khẩu quát.
Chu Hợp nghe đến đó sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó trầm giọng quát:
“Lưu Hoành ngu ngốc vô năng kiến bá tánh dân không chỗ mưu sinh, nạn dân chết đói chỗ nào cũng có, Quan quân hầu ngươi nói Lưu Hoành có nên hay không chết!”
Diệp Thần nghe đến đó lông mày không khỏi giương lên.
Chu Hợp nói thực rõ ràng tuy hắn biết mục đích thật sự của Trương Giác nhưng là hắn vẫn là muốn đi theo kẻ kia chính là vì muốn giết chết Lưu hoành.
Chu Hợp nói không sai Lưu Hoành quả thật nên chết, chẳng qua nơi này đại hắn vẫn còn đứng vững tạo phản chính là phản tặc.
Mà Diệp Thần là Đại Hán đế quốc Phiêu Kỵ tướng quân lại sao có thể quang minh chính đại nói Lưu Hoành là kẻ đáng chết.
Chu Hợp xem ra là có thể thu phục......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần đưa tay chỉ Chu Hợp rồi sau đó mở miệng quát: “Tử Long, đi bắt giữ người này!
Triệu Vân nghe đến đó hai mắt đột nhiên một mở to rồi sau đó khom người lớn tiếng đáp: “Vâng! Chủ công!”
Triệu Vân nói xong chân vỗ bụng ngựa đi qua, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử nháy mắt nâng người rồi sau đó nhằm phía Chu Hợp.
Chu Hợp nhìn đến Triệu Vân thân cưỡi ngựa trắng đang lại đây, hai mắt đột nhiên trợn lên rồi sau đó bạo thanh quát: “Tới!”
Nói xong liền mạnh mẽ đem chiến mã đang quỳ xuống kéo lên rồi sau đó xoay người cưỡi đi lên.
Chẳng qua Chu Hợp phát hiện sau khi ngồi xuống thế nhưng chiến mã kia không thực sự nghe lời, sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó không chút do dự dùng lưỡi lê tọa kỵ đâm một phát.
Chiến mã chịu đau đớn kích thích tức khắc phát ra một tiếng hí vang thanh rồi sau đó nhắm thẳng về phía Triệu Vân phóng tới.
Đây là trận trước khi khai quân Chu Hợp căn bản là không thể cự tuyệt nếu hắn cự tuyệt sinh khĩ binh lính phía sau sẽ thật sự trở thành số không.
“Sát!” Triệu Vân ở nháy mắt đó hai mắt đột nhiên trừng lớn rồi sau đó bạo thanh quát.
Theo tiếng hét của Triệu Vân thì ngân thương cũng trong khoảnh khắc đó đâm ra.
Chu Hợp cũng tại một khắc này tức giận quát: “Sát!” Trường thương trong tay hắn cũng nhắm thằng vào Triệu Vân.