Khi âm thanh hệ thống nhắc nhở kết thúc Diệp Thần hai mắt đột nhiên trợn lên.
Kẻ cai giữ bầu trời, một trong Tứ Linh : Chu Tước !
Không nghĩ tới lại là cái này......
Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn thoáng qua Hỏa Linh Châu bay trước người khóe miệng ngay sau đó nhếch lên.
Nếu không có thứ này này chỉ sợ hắn và quân đoàn không thể dễ dàng lĩnh ngộ Chu tước chiến trận như thế......
Chính như Diệp Thần suy nghĩ Hỏa Linh Châu đúng là mấu chốt nhận được Chu Tước chiến trận nếu không có Hỏa linh châu sẽ không có quân đoàn nào đúng khă năng lĩnh hội chiến trận này.
Điểm bất đồng giữa Bạch Hổ chiến trận với Chu Tước chiến trận một thứ là bắt nguồn từ sát khí mà một thứ lại bắt nguồn từ hỏa khi, mà Hỏa Linh Châu chính là bẩm sinh linh bảo khống chế vạn hỏa trong thiên hạ.
Sau khi nhận thấy được cơ duyên Chu Tước chiến trận Hỏa Linh Châu tự động trợ giúp Diệp Thần một tay khiến quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ thành công.
Quá trình thực thuận lợi Chu Tước chiến trận trong nháy mắt liền bị quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ.
Nhìn 40 vạn quân bị ngọn lửa bao trùm nhưng không bị chút tổn thương nào Diệp Thần giương lông mày giương nhấc Thần thương trong tay phải rồi sau đó bạo thanh quát:
“Chu Tước chiến trận!”
“Sát! Sát! Sát!”
Hét hò ngay sau đó vang lên.
Giây tiếp theo sát khí nồng liệt đến cực điểm trên người quân đoàn Luân Hồi càng thiêu càng cháy mạnh, “Oanh” một tiếng trở thành hỏa khí phóng lên cao.
Đồng thời tại đây trên người Diệp Thần ngọn lửa bất diệt của Hỏa Linh Châu cũng tự tắt bản thân ra mà phóng lên trời cao.
Trong nháy mắt ngọn lửa hội tụ đầy trời rồi sau đó bắt đầu biến hình.
Sau mấy cái hô hấp một con chim toàn thân lửa đỏ vô cùng yêu diễm xuất hiện ở không trung.
Nhìn thấy hình dạng xinh đẹp đó hai mắt Diệp Thần đột nhiên phát sáng.
Chu Tước!
Đúng lúc này Chu Tước mở hai mắt màu đỏ tươi mãnh liệt, đôi mắt có thể thiêu đốt hết thảy trong nháy mắt được tái hiện nơi nhân gian.
Đồng thời tại đây liệt hỏa quanh than Chu Tước giống như nham thạch tùy ý sôi trào thiêu thẳng tới không khí.
“Ngheeeeec”
Một tiếng kéo dài trong giây lát vang lên giống như một mũi kim xuyên qua giữa trời
“Kia...... Đó là cái gì!” Một người chơi sau khi nhìn thấy Chu Tước trong không trung hai mắt co rụt rồi sau đó kinh thanh hô.
“Kia...... Đó là...... Chu Tước?” Một người “ựac” một tiếng nuốt nước miếng rồi sau đó mở miệng hô.
“Hẳn là Chu Tước...... Diệp Thần có thể triệu hoán Bạch Hổ, Bạch Hổ chính là một trong tứ đại thần thú...... Đại điểu này nhưng chưa từng thấy Diệp Thần triệu hoán hiện tại xuất hiện uy thế còn mạnh như vậy không còn nghi ngờ gì chắc chắn là Chu Tước......” Một người vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Tước trong không trung nói lắp ba lắp bắp.
“Diệp Thần...... Hảo, hảo.......”
Trong không trung đại quân yêu thú chim bay cấp tốc phi hành nhứng khi Chu Tước xuất hiện trong nháy mắt cả đám đều rùng mình thân thể cứng đờ như có thể rớt xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Bạch Hổ uy áp làm bọn nó sợ hãi nhưng còn chưa đến mức thân thể cứng đờ không thể bay được như bay giờ.
Nhưng hiện tại Chu Tước vừa xuất hiện loài chim Yêu Tộc không thể tấn công cũng không dám bỏ chạy một đám đều bắt đầu rùng mình.
Đó là đến từ sự sợ hãi đến từ nỗi sợ hãi sâu thẳm, sợ hãi từ máu thịt từ bản năng của bọn chúng.
Chu Tước một trong tứ đại thần thú so với loài điểu ngốc bọn họ cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc, chúng sao có thể không sợ hãi.
“Lão đại...... Làm sao bây giờ? Diệp Thần...... Diệp Thần lại triệu hoán Chu Tước |" một con chim sẻ vô cùng hoảng sợ hô.
“Này...... Tên khốn khiếp này, lại có thể triệu hồi ra Chu Tước...... Chúng ta đây...... không đi đến Luân Hồi Thành sao?” một con chim lắp ba lắp bắp nói.
“Ta cảm giác chúng ta sắp gặp chuyện xấu thì vẫn nên là chạy đi trước...... Chúng ta căn không thể đối phó Chu Tước........." Một con anh vũ kinh hoảng hô.
“Chúng ta mau! Mau bỏ đi!” Thủ lĩnh đại quân chim bay nhìn thoáng qua uy lực nồng liệt tỏa ra quanh Chu Tước rồi sau đó rống lớn.
Trên mặt đất Diệp Thần nhìn thoáng qua loài chim bay rơi xuống đất “rầm, rầm”, lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng quát: “Giết sạch bọn điểu điên kia!”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận bỗng nghe đến đây đồng thời mở miệng quát.
Diệp Thần gật gật đầu ý niệm vừa động Chu Tước trên không trong nháy mắt vỗ cánh đáp xuống.
Giây tiếp theo nó liền đem Diệp Thần với quân đoàn Luân Hồi bao phủ bên trong rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
“Bang!”
Âm thanh chấn động thiên địa ngang qua cổ kim lại lần nữa vang lên.
Giây tiếp theo Chu Tước vỗ cánh trong chớp mắt liền đi tới trời cao vạn mét.
Nhìn đại quân Yêu Tộc hốt hoảng chạy thoát, chúng nó thấy đôi mắt đỏ tươi mãnh liệt của Chu Tước trong nháy mắt lộ ra sát khi nồng đậm.
Giây tiếp theo Chu Tước vỗ cánh rồi sau đó mang ngọn lửa đầy trời chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ thấy đại quân chim bay đang bỏ chạy trên không trong nháy mắt biến thành một mảnh đỏ như biển lửa.
Từng tiếng từng tiếng chim hót thê lương vang lên, rồi sau đó trở về hư vô.
Liệt hỏa vô tình đốt cháy hết thảy, yêu thú Hắc Ưng mạnh như vậy cũng không có thể chống đỡ được dù chỉ một giây.
Trên mặt đất các người chơi đang chuẩn bị đi công kích đám yêu thú chim bay lạc đàn một đám trừng lớn hai mắt rồi sau đó hít ngược khí lạnh.
Một màn trong không trung kia quá chấn động. Đại quân loài chim bay Yêu tộc che trời bát ngát trong nháy mắt liền bị thiêu đốt toàn thân
Ngọn lửa vô tình cháy bỏng ánh đỏ thiên không khiến người chơi nhìn đến ngây người.
“Này...... khủng bố như vậy...... Liền huỷ diệt đại quân loài chim bay Yêu tộc......” Một người chơi ngây ngốc nói.
“Diệp Thần...... Quả nhiên...... Quả nhiên ngưu bức...... Không phục không được......”
“Chúng ta còn đi nhặt vật phẩm không?......”
“Đi vì cái gì không đi, chúng ta chỉ cần đi ngoài phạm vi đại quân Luân Hồi công đánh loài Yêu Tộc là được, dù sao những loài chim bay đó rơi xuống đất cũng không ngã chết, bây giờ còn không đi giết thì còn chờ đến bao giờ”
“Đúng vậy không sai, Diệp Thần sẽ không thể vì một chút rác rưởi như vậy liền vận dụng Chu Tước trận chúng ta đi hỗ trợ giết là được, hắn sẽ không bởi vì việc này tức giận.”
“Nhớ kỹ không thể tiện tay đi nhặt những vật phẩm Diệp Thần đánh ra, bằng không chọc giận Diệp Thần cũng chưa có đồ tốt để ăn.”
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh, chấn động đất.
Triệu Vân, Cao Thuận, Điển Vi, Triệu Mãnh mang bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành không ngừng tiến lên chạy nhanh, thương trong tay một lần lại một lần hướng tới đống chim đang không ngừng giãy giụa trên mặt đất.
Đám chim bay Yêu Tộc đó đều là bị uy lực của Chu Tước dọa đến vô pháp cất cánh lên mà rơi xuống đất.
Bởi vì thân thể bọn nó cường hãn có ngã cũng chưa chết nhưng cũng không thể lập tức bay lên.
Một mảnh lại một mảnh loài chim bay Yêu tộc không ngừng bị đại quân Luân Hồi Thành chém giết, “Leng keng” từng tiếng từng tiếng vật phẩm tuôn ra vang lên.
Cùng lúc đó âm thanh thảm gào hoảng sợ tuyệt vọng của những con còn xót lại cũng không hề dừng lại nhưng là hồi kết cho màn giết chóc này.