Rõ ràng Trình Viễn Chí cũng không nhận ra những con bò tót khổng lồ kia là loài gì nhưng điều này cũng đủ làm kế hoạch hắn phá sản.
Mẹ nó, nói là kị binh mà thế nào lại ra một đám bò tót như vậy lại còn đeo khôi giáp kín mít nữa chứ.
“Tướng quân...... Đây...... Đây là cái quỷ gì vậy, cũng không phải là bò......” Phó tướng Đặng Mậu thu hai mắt lại rồi thất kinh hô.
“Không biết...... Có thể...... Tuyệt đối không được để những con quỷ đó tới đây bằng không thì......” Trình Viễn Chí cố gắng để cho tim không đập mạnh rồi trầm giọng nói.
“Chúng đều khoác áo giáp lại còn là cấp kim cương sẽ không dễ giết đâu......” Sắc mặt tên kia trắng nhợt sau đó kinh hãi nói.
Trình Viễn Chí trừng mắt liếc Đặng Mậu một cái rồi mở miệng quát:
“Giết không được cũng phải giết! Truyền lệnh ta đợi khi bọn họ tiến vào tầm bắn thì toàn lực công kích nhất định phải giết chết đoàn kỵ binh. Mặt khác lệnh cho mấy thuẫn binh phải phòng thủ sâu, binh của Diệp Thần đều có trang bị cấp kim cương nhất định chúng ta phải công kích ở khoảng cách xa không ai được phép lui về phía sau!
“Vâng thưa tướng quân!” Đặng Mậu nghe vậy liền gật mạnh đầu sau đó xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng gầm rú nặng nề càng ngày càng vang, càng ngày càng rõ ràng.
Đúng lúc này đột nhiên có một con kim mã từ trong quân đoàn Luân Hồi nhảy ra rồi đi lên phía trước.
Nhìn đại quân khăn vàng đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa để đón quân địch Diệp Thần bĩu môi khinh thường sau đó mở miệng quát: “Đổi cung tiễn!”
“Hồ”
Bốn mươi mốt vạn đại quân Luân Hồi Thành nhất loạt làm động tác đổi binh khí thành cung tiễn.
Diệp Thần liếc mắt nhìn đại quân khăn vàng thì thấy phía trước là quân thuẫn binh phía sau là cung tiễn thủ liền giơ tay phải lên ngay sau đó Thí Thần Thương xuất hiện nhìn đại quân khăn vàng mà quát:
“Cưỡi ngựa bắn cung năm vòng!”
“Xoạc xoạc xoạc”
Tiếng gió rít vang lên.
Trong nháy mắt bốn mươi mốt vạn mũi tên được bắn ra rồi nhanh chóng lao về phía đại quân khăn vàng.
Trận địa bên phản quân.
Trình Viễn Chí nhìn thấy mưa tên đầy trời đang phóng đến không khỏi ngạc nhiên liền khinh thường nói:
“Đúng là tài đại khí thô xa như vậy cũng muốn bắn, các ngươi cho rằng trang bị cấp kim cương xa như vậy có thể......”
Vừa nói tới đây sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Bởi vì hắn phát hiện mũi tên bắn ra đã bay được một nửa đường rồi mà chưa hề rơi xuống đất.
“Tướng quân! Tầm bắn của cung tiễn cấp kim cương này xa quá!” Sắc mặt Đặng Mậu trắng bệch kinh hãi hô.
“Cử thuẫn! Mau cử thuẫn!” Trình Viễn Chí không nghĩ ngợi liền lạnh giọng quát.”
Nhưng mà hắn lại hô chậm nửa nhịp hơn nữa điều đó căn bản vô dụng.
“Giai giai giai”
Tiếng mũi tên liên tiếp bắn vào da thịt vang lên.
Cung tiễn của đại quân khăn vàng thủ ở đây trong nháy mắt bị hơn ba mươi vạn binh đều bị thương cả.
Tiếng gào thét thê lương những tiếng thét chói tai vang lên.
Đại quân khăn vàng không nghĩ tới điều này nên cứ nghênh mặt ra nhìn đám mưa tên đang tới.
Cung tiễn của bọn chúng cùng lắm cũng chỉ bắn xa được mấy trăm mét vậy mà đại quân Luân Hồi thành lại bắn xa được hơn hai ngàn mét thế này còn đánh cái gì nữa chứ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc ở đó lúc này trong không trung lại có một đợt mưa mới bay tới vô tình bắn về phía đại quân hoàng cân.
“Giai giai giai”
Tiếng mũi tên bắn vào người lại một lần nữa vang lên.
“Đáng chết! Đáng chết! Binh đao thuẫn lui về phía sau cho ta hãy bảo vệ cung tiễn thủ!” Trình Viễn Chí vừa giơ binh khí ra để đỡ mũi tên đang bắn về phía hắn vừa phẫn nộ quát.
Hắn ngàn tính vạn tính muốn bắt lấy Diệp Thần còn muốn suy xét phòng ngự của trang bị cấp kim cương cao bao nhiêu cũng muốn xem thử sức công phá của binh khí cấp kim cương mạnh bao nhiêu nhưng hắn lại không nghĩ tới sức mạnh này lại vựt qua tầm hiểu biết của nhân loại.
Đáng tiếc giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Xôn xao, xôn xao.”
Mũi tên phá không che trời lấp đất bắn về phía đại quân khăn vàng.
Từng nhóm từng nhóm binh lính bị bắn chết tại chiến trường.
Sau bốn vòng thì đao thuẫn cùng cử thuẫn đại quân khăn vàng cũng đã đến được bên cạnh cung tiễn thủ để bảo vệ.
Lúc này mưa mũi tên vòng thứ năm đã là buông xuống.
“Phốc vị, than vị, than vị”
Mũi tên không hề gặp trở ngại đã lao qua những tấm chắn sau đó cùng bắn chết đao thuẫn thủ và cung tiễn thủ.
Trình Viễn Chí nhìn thoáng qua tám mươi mốt đại quân cung tiễn thủ bỏ mạng sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Hắn không nghĩ là cung tiễn thủ cũng bị bắn chết tất cả kế hoạch của hắn đã phá sản, Trình Viễn Chí nhận ra việc này đã rất nghiêm trọng không có cung tiễn thủ thì không có cách nào gây sát thương lên chiến mã kia, làm giảm sức mạnh của binh đoàn thành Luân Hồi.
Mà như vậy thì kết quả chỉ có một đó là kị binh hai bên phải giáp mặt giao chiến.
Nghĩ đến đây Trình Viễn Chí cả người bất giác rùng mình.
Lúc này Đặng Mậu nhìn thoáng qua đại quân Luân Hồi thành ở cách xa mấy trăm mét đang lao tới mà run lập cập rồi vội vàng nhìn Trình Viễn Chí hô lên:
“Tướng quân, chúng ta mau chạy thôi, cái này...... Cái này không có cách nào đánh cả, Phiêu Kỵ Đại tướng quân còn chưa tới mà quân của chúng ta đã chết hơn một trăm vạn người rồi......”
Tim Trình Viễn Chí vừa mới ổn định mà giờ lại nhảy loạn lên hắn lạnh giọng quát:
“Chạy chạy cái gì đánh cho ta! Ta khẳng định người phía trước chính là Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần, giết được hắn rồi thì đám binh lính kia chả còn gì đáng sợ hết.”
“Chính là tướng quân...” Đặng Mậu há mồm liền bị Trình Viễn Chí đánh.
“Câm mồm! Mau truyền lệnh uống nước bùa!”
Đặng Mậu nghe thấy vậy sắc mặt lập tức biến đổi.
Tất nhiên hắn biết nước bùa của Trương Giác có tác dụng phụ bằng không sắc mặt sẽ không kém như vậy.
Nhìn thoáng qua đoàn quân đang tiến thẳng về đây Đặng Mậu vội gật đầu đáp:
“Vâng thưa tướng quân!”
Nói xong hắn liền chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.
Không lâu sau đại quân khăn vàng khắp nơi truyền đến mệnh lệnh:
“Tướng quân có lệnh uống nước bùa!”
Nghe thấy vậy bộ dạng sợ hãi của binh lính lập tức thay đổi liền phấn chấn lấy thẻ tre trong người ra không chút do dự uống hết chỗ nước bùa.
Giây tiếp theo khắp người bọn lính phản quân đều toát ra một thứ ánh sáng hồng.
Thấy vậy Trình Viễn Chí liền hô to khẩu hiệu:
“Thanh Thiên đã chết, Hoàng Thiên đương lập, tân hoàng lên ngôi thiên hạ đại cát!”
Trình Viễn Chí vừa nói xong, khẩu hiệu lại tiếp tục được hô lên:
“Thanh Thiên đã chết, Hoàng Thiên đương lập, tân hoàng lên ngôi thiên hạ đại cát!”
“Vì đại hiền lương sư! Giết Phiêu Kỵ tướng quân Diệp Thần! Giết!” Trình Viễn Chí liếc mắt rồi lập tức giơ binh khí trước mặt Diệp Thần, lạnh giọng quát.
“Giết! Giết! Giết!” Một nhóm binh linh khăn vàng điên cuồng hô lên sau đó đi theo Trình Viễn Chí về phía Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn Trình Viễn Chí cùng đại quân khăn vàng đang xông tới thì bĩu môi khinh thường tay phải vung thương lên rồi mở miệng hô: “Giết không tha!”