Vô số đại quân phản quân đang tập trung tấn công dưới chân thành Kế Huyện.
Lượng lớn thi thể chồng chất dưới thành trong đó có lẫn binh lính khăn vàng cũng có cả binh lính đại hán.
Phía trên tường thành người ngựa ở hai phương không ngừng chém giết lẫn nhau.
Dưới thành, Thống soái quân khăn vàng lần này là cừ soái Hoàng Long nhìn Kế Huyện sắp có thể công phá nụ cười càng ngày càng rực rỡ.
(Cừ soái : chức vị người thống lĩnh mỗi châu trong quân đội khăn vàng – wikipidia)
Hắn đã tiêu diệt vô số thôn trấn nhưng lại chưa từng công phá được một tòa thành to như thế này mà Kế thành này trước mắt sẽ tòa thành đầu tiên bị hắn đánh hạ.
Chỉ cần đánh hạ kế huyện thì chức U Châu cừ soái của hắn có thể vững như Thái sơn mà tất nhiên uy danh của Hoàng Long hắn cũng sẽ được truyền đi khắp châu.
Đến lúc đi tấn công các thành trì khác thì quan viên bá tánh ngay cả binh lính ở những đó cũng phải sợ hãi tự nhiên sẽ tiết kiệm được rất nhiều khí lực vây công thành.
Tướng lĩnh quân khăn vàng Trình Viễn Chí nhìn phía trước tường thành, sau đó quay sang hỏi Hoàng Long:
“Cừ Soái, huyện này sẽ nhanh chóng bị công phá bước tiếp theo chúng ta nên tiến công Hữu bắc bình thành hay là tiến công Trác Quận.”
Hoàng Long nghe thủ hạ hỏi như vậy lúc đầu hơi sửng sốt nhưng rồi không chút do dự nói:
“Đương nhiên là Trác Quận còn Hữu Bắc Bình thì hơi xa......”
Hoàng Long nói câu sau với thanh âm nhỏ dần rõ ràng trong lòng còn có điều chưa nói.
Trình Viễn Chí nghe thấy thế hơi cau mày liền nói:
“Cừ soái, hiện giờ đại quân khăn vàng của ta đã hơn ngàn vạn sĩ khí cũng đang tăng rất cao tại sao không trực tiếp tiến công Hữu Bắc Bình thành, sau đó công đánh Liêu Tây bắt lấy Quán quân hầu?”
“Cần phải đợi, ta nghe nói quán quân hầu này dụng binh như thần, tất cả thủ hạ binh tướng đều rất tinh nhuệ, cả quân Ô Hoàn không dưới ngàn vạn người bị bọn chúng giết sạch diệt tộc, đợi chúng ta san bằng thành trì Trác Quận kia thì bọn lính đều trở thành chiến binh lão luyện rồi lúc đó đi đối phó với quán quân hầu mới nắm chắc hơn một chút.” Hoàng Long nhíu mắt rồi trầm giọng nói.
“Thiên công tướng quân đã nói không thể để quán quân hầu phát triển bằng không tất cả sẽ trở thành kẻ thù lớn của quân ta, hơn nữa đây cũng là nguyên nhân thiên công tướng quân trang bị bùa lực sĩ cho nhánh quân này.” Trình Viễn Chí lại tiếp tục nói.
“Trình Viễn Chí ! ngươi thật to gan! Dám chất vấn ta sao?” Hoàng Long nghe thế liền trợn mắt lên quát.
“Mạt tướng không dám nhưng tướng quân đã nói vậy chẳng lẽ cừ soái lại muốn vi phạm?” Trình Viễn Chí liếc mắt nhìn Hoàng Long sau đó ôm quyền nói.
“Ngươi!” Hoàng Long tức giận. Đúng lúc này, một thám tử khăn vàng hốt hoảng chạy tới.
Vừa đến gần thám tử liền cúi xuống hô:
“Cừ Soái không hay rồi, phía đông xuất hiện bốn mươi mấy vạn kỵ binh đang hướng về đây đã sắp hành quân tới”
“Bốn mươi vạn có gì phải hoảng sợ!” Hoàng Long đang nổi nóng nghe thấy vậy tức giận quát.
“Không phải...... Cừ Soái...... Bốn mươi vạn kỵ binh kia đều mặc trang bị cấp kim cương hơn nữa đây lại là cờ hiệu của Phiêu Kỵ Đại tướng quân....” Lính trinh thám kia hoảng sợ vội vàng giải thích.
Hắn vừa nói xong liền làm Hoàng Long sửng sốt hỏi:
“Ngươi nói tất cả binh lính đại hán đều mặc trang bị cấp kim cương sao? Lại là cờ hiệu của Phiêu Kỵ đại tướng quân?”
“Đúng vậy cừ soái.....” Thám tử gật mạnh đầu đáp.
“Đáng chết! Mau! Lệnh đại quân ngừng phá thành toàn quân chuyển hướng!” Hoàng Long kinh hãi vội vàng truyền lệnh.
Quả nhiên hắn đã bị đại quân mặc trang bị cấp kim cương của Luân Hồi Thành dọa cho sợ rồi.
“Không được Cừ Soái ! Huyện thành phá sắp xong nếu giờ mà chuyển hướng không phải tất cả đều uổng công sao!” Trình Viễn Chí thấy thế vội vàng ngăn cản.
“Không chuyển hướng để kỵ binh của Diệp Thần đến đánh sao? Đó là những kỵ binh được mặc trang bị cấp kim cương đấy ngươi nghĩ chúng ta có thể ngăn cản họ được à?” Hoàng Long giận dữ quát.
“Hừ! Cùng lắm Diệp Thần cũng chỉ dẫn bốn mươi vạn binh lính mà đại quân khăn vàng chúng ta đã hơn ngàn vạn thì sợ gì chứ!” Hai mắt Trình Viễn Chí tối sầm lại sau đó mạnh dạn nói.
“Diệp Thần dẫn hơn 10 vạn binh có thể giết hơn một ngàn vạn người Ô Hoàn, ngươi cho rằng binh lính của chúng ta mạnh hơn quân của mấy kẻ mạn rợ kia ư?" Hoàng Long nhướn mày rồi trầm giọng quát.
Trình Viễn Chí nhìn thấy vậy không những không lùi lại mà vẫn ôm quyền nói:
“Đó là do Diệp Thần đánh bại từng người một mà hiện tại ngàn vạn đại quân hoàng cân đều ở đây, mạt tướng xin nguyện dẫn người đi ngăn cản Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần. Cũng xin Cừ Soái tiếp tục tấn công và đánh hạ kế huyện chúng ta tui lui nhưng thủ tiến nhưng công, với chúng ta Diệp Thần không là gì cả, hơn nữa mạt tướng tin có thể giết chết toàn bộ bốn mươi vạn quân của Diệp Thần.”
Hoàng Long nghe thấy vậy sắc mặt giãn ra rồi nhìn Trình Viễn Chí nói lớn:
“Rất tốt, ta cho ngươi ba trăm năm mươi vạn binh hãy giết hết binh linh của hắn, chỉ cần thành công thì ngươi có phạm phải tội gì ta cũng không truy cứu hơn nữa ta cũng sẽ thỉnh tấu với thiên công tướng quân thăng cấp cho ngươi nếu không nói ta sẽ làm chó cho ngươi đánh!”
••
“Mạt tướng tuân mệnh!” Trình Viễn Chí không chút do dự ôm quyền đáp sau đó liền cưỡi ngựa rời đi.
Một lúc sau Trình Viễn Chí đã mang theo hơn ba trăm vạn binh lính khăn vàng đi đến phía sau lưng nơi đại quân còn lại đang tiếp tục công thành và từ từ đợi đại quân Luân Hồi Thành đến.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh đại địa chấn động.
Hơi thở cuồng bạo những con ngựa chiến lao nhanh xông thẳng vào đại quân khăn vàng.
Trình Viễn Chí sau khi phải chịu luồng hơi thở cuồng bạo kia sắc mặt liền biến đổi.
Chỉ là kỵ binh thôi mà nhưng thật đúng là tự cho rằng thiên hạ vô địch......
Nghĩ đến đây tầm mắt Trình Viễn Chí liền hướng vào bên trong đại quân Luân Hồi Thành rồi mở miệng quát:
“Kéo cung lên! Từ từ đợi lệnh của ta!”
Trăm vạn binh lính khăn vàng cùng làm động tác lấy tên kéo cung nhắm chuẩn vào đại quân Luân Hồi Thành.
Những cung tiễn này so về cấp bậc thì không đồng đều loại tốt nhất cũng chỉ là đồng thau đại đa số đều là cung tiễn không có phẩm cấp.
Nhưng Trình Viễn Chí nghĩ số lượng cũng có thể bù vào phẩm chất.
Binh lính Luân Hồi Thành được trang bị tuy ngưu bức có thể dễ nhưng không chết, Trình Viễn Chí biết điều này nhưng hắn cũng biết những con ngựa chiến lại không có phòng ngự. Người bắn không chết thì ta bắn ngựa, ngựa chết thì kỵ binh cũng thành tàn phế.
Đến lúc đó dựa vào số người của đại quân khăn vàng cũng đủ để giết đại quân Luân Hồi Thành.
Nghĩ đến việc tiêu diệt đại quân Luân Hồi Thành và bắt sống Diệp Thần cả người Trình Viễn Chí đều hưng phấn. Bởi vì lãnh tụ hoàng cân - tướng quân Trương Giác đánh giá rất cao Diệp Thần - vị Phiêu Kỵ đại tướng quân của Đại Hán đế quốc. Nhưng Trương Giác vẫn luôn muốn tiêu diệt người kia.
Cho dù là giết chết hay bắt sống Diệp Thần thì Trình Viễn Chí hắn cũng sẽ nhận được trọng thưởng của Trương Giác. Nếu muốn trở nên nổi bật và có được công danh phú quý cũng dễ như trở bàn tay.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng gầm rú đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy đại quân Luân Hồi thành chạy như điên rồi đột nhiên nhường đường ở giữa lộ ra một vạn kỵ binh nhưng tất cả lại đang cưỡi bò tót.
“Đó..... Đó là cái gì!” Trình Viễn Chí đang hưng phấn đột nhiên ngẩn ngơ rồi kinh hãi hô lên.
Trình Viễn Chí (chữ Hán:程遠志, bính âm: Cheng Yuanzhi) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết lịch sử Tam Quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung. Trong tiểu thuyết này, Trình Viễn Chí xuất hiện tại Hồi thứ nhất của tiểu thuyết và được giới thiệu là một tướng của giặc Khăn Vàng, người đã chỉ huy quân Khăn Vàng tấn công vào Trác Quận và bị giết trong một trận đánh bởi Quan Vũ - theo wikipidia