Quét tước chiến trường xong Diệp Thần liền nghe hồi báo.
Vương cấp công pháp 200 vạn, hoàng cấp công pháp 100 vạn, đế cấp công pháp 30 vạn, thánh cấp công pháp 1 vạn......
Hoàng cấp trang bị: 50 vạn, Huyền cấp trang bị: 15 vạn, địa cấp trang bị: 6 vạn, thiên cấp trang bị: 1 vạn......
Không tồi không tồi, quả nhiên sau khi giết hết đám yêu tộc này đã có được rất nhiều thứ tốt......
Nghe thấy vậy khóe miệng Diệp Thần nở một nụ cười nhạt sau đó nhìn về phía bốn mươi vạn đại quân nói lớn:
“Các ngươi tác chiến dũng mãnh đối mặt Yêu tộc và phản quân khăn vàng mà không khiếp đảm, hành quân đánh giặc tất nhiên sẽ có thưởng hiện tại những ai chưa lãnh Vương cấp công pháp tiến lên lĩnh Vương cấp pháp!”
Diệp Thần nói xong liền vung tay lên ngay sau đó ba mươi lăm vạn quyển vương cấp công pháp xuất hiện.
“Thượng.”
Nghe được câu này ba mươi lăm vạn binh lính Luân Hồi Thành đều mở to hai mắt và hô to.
Giây tiếp theo ba mươi lăm vạn sĩ nhạc Luân Hồi Thành đồng thời quỳ một gối xuống đất nói lớn:
“Đa tạ chủ ân chúng tiểu nhân thề sống chết đi theo chủ công!”
Lúc này toàn bộ binh lính rất hưng phấn và phấn khích bởi vì bọn họ đều từ nghèo khổ mà ra nên đừng nói đến Vương cấp công pháp mà ngay cả một bộ công pháp đàng hoàng họ cũng không có.
Dù muốn học cũng không có ai truyền đạt cho bọn họ.
Bây giờ chủ công lại trực tiếp ban Vương cấp công pháp cho thì hỏi sao họ không phấn khích, không hưng phấn được.
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu ngay sau đó từng nhóm sĩ binh xếp hàng tiến lên để lĩnh Vương cấp công pháp.
Ở xa xa những người chơi đứng xem cũng kêu lên người thì khiếp sợ người thì thấy hâm mộ.
Bọn họ biết chúng sẽ tuôn ra những thứ tốt nhưng không nghĩ lại nhiều đồ tốt như vậy.
Đại đa số đám người này đều không có Vương cấp công pháp vậy mà ở đây Diệp Thần lại trực tiếp ban thưởng binh lính.
Đối với tất cả các người chơi mà nói đây là một kiểu biến thái !
“Ai, ta rốt cuộc cũng biết tại sao Diệp Thần lại mạnh như vậy rồi......”
“Bỏ tiền ra như vậy có thể không mạnh được sao, Vương cấp công pháp... ngọa tào ba mươi lăm vạn quyển, nói cho NPC liền cấp NPC, mẹ nó ta còn không có a...”
“Hắc hắc, ta sờ ra một quyển nhưng đã học rồi!”
“Mẹ kiếp, sao ta lại không gặp vận may nhỉ.”
“Đại Hán đế quốc nhiều Yêu tộc như vậy, U châu bên này có lẽ bị giết sạch rồi chúng ta hãy đi nơi khác thôi.”
“Muốn đi thì các ngươi đi đi, ta muốn đi theo Diệp Thần lão đại, người đi đâu ta đi theo đấy lại có thể đoạt điểm giết được Yêu tộc.”
“Hắc hắc, ta cũng nghĩ như vậy.”
Các người chơi ngươi một lời ta một ngữ thảo luận đến khi nào ba mươi lăm vạn binh lính mới lĩnh xong Vương cấp công pháp mới thoáng im lặng.
Lúc này Diệp Thần nhìn về phía đoàn quân luân hồi mỉm cười nói:
“Ngươi đã đi theo ta vào sinh ra tử không thể không có công. Nào, mau tiến lên lĩnh thánh cấp công pháp còn có thiên cấp trang bị!”
“Đa tạ chủ công ban ân! Chúng tiểu nhân thề chết đi theo chủ công” đoàn quân luân hồi quân đoàn nghe thế liền quỳ gối xuống rồi đồng thanh nói.
Âm thanh của họ tràn ngập sự phấn khích và hưng phấn.
Rất ít người có được Thánh cấp công pháp như trước kia bọn họ còn không dám nghĩ tới Vương cấp công pháp chứ nói gì đến Thánh cấp công pháp.
Hiện tại thánh cấp công pháp không còn ở xa so với tưởng tượng mà rõ ràng đang ở trước mắt tất cả mọi người có mặt ở đây.
Vậy làm sao họ lại không hưng phấn không phấn khích cơ chứ.
Mà hơn hết đây đều là do Diệp Thần – chủ công ban cho nếu không có Diệp Thần thì mọi thứ mà tất cả binh lính có bây giờ đều chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.
Bọn họ biết rõ như vậy cho nên luôn biết ơn và thề sẽ sống chết đi theo vị chủ công.
Diệp Thần cười ha hả gật đầu tay phải đưa lên và một vạn quyển thánh cấp công pháp xuất hiện trước mặt đoàn quân luân hồi.
Ngay sau đó binh lính đoàn quân luân hồi tiến lên cầm lấy thánh cấp công pháp và lập tức tiếp thu.
Ở phía xa nhìn thấy cảnh này tròng mắt của mọi người chơi đều đỏ hết lên.
“Thánh cấp công pháp...... thật sự là thánh cấp công pháp...... Sao Diệp Thần lại tùy tiện cho NPC như vậy, một vạn quyển thánh cấp công pháp này nếu bán đi, Diệp Thần chẳng những có thể có vô số tiền tài mà còn được nâng cao thực lực Nhân tộc.”
“Đúng vậy, vốn dĩ Nhân tộc rất yếu vậy mà hắn lại cấp cho NPC cũng không bán đi thật quá ích kỷ!”
“Các ngươi đừng nói nhảm nếu là ngươi ngươi sẽ bán sao? Những người đó đều là binh lính của Diệp Thần, quân đoàn đó giống như thân vệ của hắn nếu là ta không cho họ dùng chẳng lẽ lại cho các ngươi?”
“Đừng ngốc như vậy, Bắc Phạt Ô Hoàn cướp được vô số tiền của căn bản không thiếu tiền thí sao lại lấy ra để bán chứ.
“Thế giới hiện bây giờ thực thật đáng chết, ai cũng muốn mạnh nhưng Diệp Thần lại không như vậy, hắn muốn khẳng định thực lực của mình chẳng lẽ lại phải bán thánh cấp công pháp đi sao?”
“Ta thấy Diệp Thần nên bán thánh cấp công pháp đi, trong trò chơi và hiện thực khi Yêu tộc xâm lấn thì dù có phòng hộ thành thị an toàn như thế nào cũng vô dụng mà đến lúc đó Yêu tộc khẳng định sẽ công kích Nhân tộc, nhưng thực lực Nhân tộc không đủ mạnh sao có thể chống đỡ với đám súc sinh kia chẳng lẽ lại chờ chúng tới giết sao?”
“Trong trò chơi binh lính mạnh thì có ích gì đâu.”
“Diệp Thần có thể tự mình đi đến hiện thực mà vẫn mạnh mẽ nhưng Nhân tộc yếu thì vẫn yếu, nếu vận khí không tốt thì vẫn sẽ bị Yêu tộc giệt chủng đấy?”
Các người chơi ở rất xa nhưng nội dung thảo luận vẫn bị Diệp Thần nghe thấy chỉ là do thính lực và thị lực của Diệp Thần siêu hơn người bình thường nên dù có muốn không nghe cũng khó.
Nhìn thoáng qua những người chơi ở xa Diệp Thần lạnh lùng cười.
Các người chơi muốn Diệp Thần bán đi công pháp để tăng thực lực Nhân tộc lên đây là một ý tưởng hay nhưng hắn tất nhiên sẽ không làm như vậy.
Diệp Thần không phải là thánh nhân, thực lực của chính mình còn không mạnh thì sao có thể giúp đỡ người khác tăng thực lực được chứ.
Huống chi lời những người này nói cũng chỉ đơn giản là muốn mua lại mà thôi.
Bởi vì những người nói lời này đều ăn mặc trang bị rất tốt chắc hẳn gia thế cũng giàu có.
Nếu Diệp Thần bán công pháp bọn họ sẽ là những người đầu tiên đến để mua sắm.
Muốn không bị Yêu tộc giết thì chính mình phải nỗ lực để giết Yêu tộc nếu không được thì phải liên kết lại để cùng nhau giết chúng...
Cứ như vậy thì thế nào cũng có thể có được nhiều thứ tốt cho dù là công pháp hay là trang bị.
Đáng tiếc người có thể chân thành hợp tác người thì quá ít......
Nghĩ đến đây Diệp Thần bĩu môi rồi mở miệng quát:
“Xuất phát! Thành tiếp theo!”
“Dạ, chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Triệu Mãnh, Cao Thuận nghe vậy đồng thời đáp, rồi sau đó dẫn binh đi theo Diệp Thần.
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh mặt đất rung lên.
Túc sát thiết huyết hơi thở theo bước đi của đại quân Luân Hồi thành mà không ngừng bắt đầu khởi động.
Lúc này tân binh mà Diệp Thần mang ra từ thành Luân Hồi tất cả đều thoát thai hoán cốt.
Binh lính bên trong vượt qua thành sẽ chờ tới võ lực đạt cấp 90 thì tùy thời để đột phá lên Vương cấp võ tướng.
Mà đây cũng là nguyên nhân chính Diệp Thần trực tiếp cấp vương công pháp cho các nhóm binh lính.