Diệp Thần nhìn thoáng qua Kênh Thế Giới lông mày không khỏi giương lên.
Hâm mộ và ghen tị có thể để giành, lão tử hứa sẽ không nhường bất kì ai.
Nghĩ đến đây Diệp Thần liền nhìn về phía Trình Phổ và Điền Phong mà nói:
“Ngay ngày mai tạm thời hai người các ngươi sẽ quản lý Hữu Bắc Bình thành, Trình Phổ quản quân sự, Điền Phong quản lý hành chính đợi sau khi thiên hạ bình định sẽ xác định chức vụ chính thức.”
Nghe đến đó Trình Phổvà Điền Phong thấy rất vui vẻ liền khom người đáp: “Dạ, chủ công!”
Có lệnh của Diệp Thần bọn họ không sợ người khác nói xấu sau lưng mà danh chính ngôn thuận được làm quan.
Hơn nữa việc này cũng cho thấy bọn họ đã chính thức trở thành thành viên quan trọng trong Luân Hồi Thành.
Đối với hai người mà nói đây chính là một việc đại h, làm sao có thể không vui không hưng phấn cho được.
Diệp Thần gật gật đầu cười ha hả rồi lại nhìn về phía Quách Gia đang cưỡi ngựa chạy tới mở miệng nói: “Phụng Hiếu, viết bố cáo cho Liêu Tây thành phân quan hàm cho Trình Phổ.”
“Dạ! Chủ công!” Quách Gia nghe vậy liền cười rồi khom người đáp nói xong Gia liền xoay người xuống ngựa và lấy ra một tờ bố cáo nhìn hai người Trình Phổ và Điền Phong.
Quách Gia mới nhìn còn chưa biết ai vào với ai.
Trình Phổ thấy vậy vội vàng ôm quyền nói: “U châu Trình Phổ, Trình Đức Mưu gặp qua Quách tế tửu.”
“U Châu Điền Phong, Điền Tử Thái gặp qua Quách tế tửu.” Điền Phong cũng vội vàng chào hỏi.
Quách Gia nghe thấy thế cười ha hả ôm quyền đáp lễ:
“Ta Quách Gia, Quách Phụng Hiếu gặp qua Đức Mưu huynh gặp qua Tử Thái huynh.”
Quách Gia nói xong liền đưa ra một tờ bố cáo cho Trình Phổ nói:
“Đức Mưu huynh đây là chính sách chủ công muốn thực hiện tại U Châu huynh thấy sao ?”
Trình Phổ nghe thấy thế không khỏi ngạc nhiên sau khi lấy lại tinh thần vội vàng nhận bố cáo rồi mở ra xem.
Lúc này hai mắt Trình Phổ trợn lên và đưa bố cáo cho Điền Phong rồi mới khom người nói với Diệp Thần:
“Chủ công, lê dân bá tánh nơi đây không sợ chết đói đây là phúc của U Châu.”
“Việc này giao cho ngươi và Tử Thái đi làm chớ có được nương tay.”
“Xin chủ công yên tâm tì chức sẽ toàn lực ứng phó tuyệt đối không để bá tánh Bắc Bình thành chịu khổ càng không để xuất hiện bất kỳ một tên phản nghịch nào ở Hữu Bắc Bình thành.” Trình Phổ gật mạnh đầu và khom người nói lớn.
Tất nhiên y nhận ra Diệp Thần không chỉ muốn cứu tế bá tánh mà còn muốn loại bỏ những ai không thuận theo ngài ấy.
Nhưng Trình Phổ sẽ không nói thẳng ra như vậy y muốn lập công trạng với Diệp Thần, gây ấn tượng với người chủ công kia.
Diệp Thần nghe thế liền cười nói:
“Rất tốt hãy mau làm đi không cho phép xuất hiện bất cứ điều gì vi phạm pháp lệnh của ta ở U Châu!”
Đối với Diệp Thần mà nói không tuân theo bố cáo cũng chính là muốn đối nghịch với hắn, giữ bọn họ lại U Châu thì nơi này làm sao yên ổn được.
Nếu như Diệp Thần không dùng thủ đoạn lôi kéo có lẽ về sau bọn họ sẽ liên hợp Lại mà chống người chủ công danh chính ngôn thuận là hắn đây
Điều này Diệp Thần có lẽ đã xác định được cho nên hắn mới giơ đao lên xử lý những kẻ không tuân thủ để tránh phiền toái về sau.
“Dạ, chủ công!” Trình Phổ gật mạnh đầu đáp.
Lúc này Điền Phong xem xong bố cáo liền thở dài sau đó khom người nói với Diệp Thần:
“Chủ công, tì chức trở về Hữu Bắc Bình thành sẽ sao chép bố cáo dán ở các hẻm đường cái ngay lập tức vì bá tánh đã đói mà lại phải chờ đợi tì chức e rằng sẽ xảy ra nhiều rắc rối.”
Diệp Thần gật đầu nói:
“Được đi đi, mặt khá, ngươi cũng phải phối hợp với Đức Mưu chiêu mộ binh lính, bước đầu yêu cầu tư chất nhị cấp phải nhanh chónng bổ sung binh lính bị tổn thất ở Hữu Bắc Bình thành, chữa trị cho những người bị thương và lo an táng cho người đã chết và chu cấp tiền để an ủi gia đình họ.”
Điền Phong nghe thấy thế sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Trình Phổ liếc Điền Phong một cái do dự một chút rồi khom người nói với Diệp Thần:
“Chủ công...... lòng dạ quan viên Hữu Bắc Bình không trung thực ba tháng nay đã khất lương của binh lính rồi......
Diệp Thần trầm giọng quát: “Những người chạy trốn đó tên là gì nguyên quán nơi nào?”
“Chủ công, quan viên Hữu Bắc Bình thành chạy trốn ra khỏi thành không bao lâu thì bị Hoàng Sơn đại quân bao vây và đã giết hết thảy.” Trình Phổ không khỏi ngạc nhiên nói.
“May cho bọn họ.” Diệp Thần hừ một tiếng tay phải giơ lên và mười rương vàng được đem đến.
Chỉ vào mười rương vàng Diệp Thần trầm giọng nói:
“Đem đi phát lương cho binh lính, bất kể đã chết hay chưa đều phát người bị thương trợ cấp một kim, lính chết cấp cho người nhà mười kim để an ủi, mặt khác nhanh chóng thu mua lương thực tuyệt đối không để bá tánh tiếp tục kêu đói. Nếu ai không thuận theo thì giết không tha.”
Trình Phổ và Điền Phong vô cùng ngạc nhiên.
Vừa thấy Diệp Thần tức giận bọn họ đang thấy khó xử nhưng không ngờ chủ công tức giận là vì những quan viên bỏ trốn chứ không phải vì chuyện phủ kho hư không.
Bằng không Diệp Thần sẽ không bao giờ lấy ra mười rương vàng như vậy.
Nếu chỉ là thu mua lương thực thì mười rương vàng tiêu cũng không hết được.
Mà hơn nữa không có một ai nói cho Trình Phổ và Điền Phong biết chủ công bọn họ thương lính yêu dân như con mình bây giờ biết được hai người đều cảm thấy mình chọn không sai nhà.
... “Hô
“Hô.........”
Trình Phổ và Điền Phong cùng đồng thanh nói:
“Tì chức thề sống chết đi theo chủ công! Nếu làm trái lời thề thì trời tru đất diệt!”
Diệp Thần nghe thấy vậy liền cười nói:
“Đi đi, đừng có để trái tim các tướng sĩ tiếp tục giá lạnh và bá tánh phải tiếp tục chịu đói.”
“Vâng thưa chủ công!” Trình Phổ và Điền Phong run lên rồi khom người thật mạnh đáp.
Nói xong hai người liền kêu binh lính tới chỉ những rương vàng rồi trở về Bắc Bình thành
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh đất đai chấn động.
Lúc này bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành cũng đã giết hết yêu tộc chim bay và Triệu Vân, Triệu Mãnh, Cao Thuận, Điẻn Vi dẫn tới trước mặt Diệp Thần.
“Hắc.”
Các tướng lĩnh cùng bốn mươi lăm đại quân Luân Hồi Thành cùng quỳ một gối xuống đất, nói lớn:
“Bái kiến chủ công!”
Bốn mươi lăm người cùng hét lớn ầm ầm cả không trung.
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu rồi nhìn về phía Triệu Vân, Triệu quát, Cao Hảm, Điển Vi liền mở miệng nói:
“Truyền lệnh quét tước chiến trường, trang bị và vật phẩm cấp hoàng kim trở lên và công pháp toàn bộ thu đi...bất luận kẻ nào dám lại gần chiến trường, giết không tha.”
“Vâng, Chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Hàm cùng khom người đáp rồi chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.