Hoàng Long nghe đến đó sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Lực sĩ Khăn Vàng là vệ quân thân cận của Trương Giác, là binh lính vương bài của quân hoàng cân còn mạnh hơn so với nghĩa quân tinh binh.
Căn bản Hoàng Long là mang lệnh đem lực sĩ Khăn Vàng đi đến nơi khác phát triển huấn luyện và xây dựng quân đoàn mới.
Nếu như vậy hắn không phải lo lắng bị Trương Giác trách cứ.
Chính là Đặng Mậu cũng không phải nói dối không có lực sĩ Khăn Vàng ngăn đại quân Luân Hồi Thành của Diệp Thần hắn căn bản không chạy thoát.
Nghĩ đến đây Hoàng Long nhìn Đặng Mậu rồi sau đó trầm giọng nói:
“Tốt! Ta liền cho ngươi năm ngàn lực sĩ Khăn Vang! Nhớ kỹ vô luận như thế nào đều phải mang đầu Diệp Thần về cho ta!”
“Còn thỉnh tướng soái yên tâm! Mạt tướng nguyện lấy cái đầu trên cổ đảm bảo nhất định sẽ lấy được đầu của Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần!” Đặng Mậu nghe đến đây không chút do dự khom người nói.
“Tốt!” Hoàng Long nghe đến đó liếc mắt nhìn Đặng Mậu một cái rồi sau đó mở miệng quát, nói xong liền lấy nửa khối ngọc phù ra đưa cho Đặng Mậu
Đặng Mậu sau khi nhìn thấy nửa khối ngọc phù trước mắt tức khắc sáng ngời vội vàng tiếp nhận rồi sau đó khom người bái nói:
“Mạt tướng liền đi chém Diệp Thần!”
Đặng Mậu nói xong liền mang theo nửa khối ngọc phù đi đến bên cạnh Hoàng Long, tay phải phất một cái nửa khối ngọc phù trong nháy mắt sáng lên.
Ánh mắt không cảm xúc của năm ngàn lực sĩ Khăn Vàng trong nháy mắt sáng lên rồi sau đó nhìn về phía Đặng Mậu.
Đặng Mậu lúc này lông mày giương lên rồi sau đó mở miệng quát: “Đi theo ta!”
“Ong!” Năm ngàn lực sĩ Khăn Vàng đồng thời khom người đáp rồi sau đó đi theo Đặng Mậu hướng tới đại quân Luân Hồi Thành
Hoàng Long liếc mắt nhìn Đặng Mậu một cái lạnh lùng hừ một tiếng rồi sau đó mang theo năm ngàn lực sĩ Khăn Vàng còn lại với đội quân thân cận không chút do dự chạy tới nơi xa.
Ở thời điểm Hoàng Long chạy trốn thì Đặng Mậu cũng dẫn quân về hướng về phía ngươc lại bỏ chạy.
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh chấn động đại địa.
Diệp Thần mang theo đại quân Luân Hồi Thành không ngừng xung phong lại xung phong tùy ý đoạt đi tánh mạng binh sĩ Khăn Vàng.
Ở thời điểm Diệp Thần một thương chém chết 6 gã binh lính Khăn Vàng thì binh lính Khăn Vàng đột nhiên ngạc nhiên dừng hẳn mọi động tác rồi sau chạy trốn.
Nơi đó có một đám lực sĩ cánh tay để trần, thân thể cực kỳ to lớn đang chạy như điên về phía chiến trường bên kia.
Nhìn thấy những binh lính Khăn Vàng vai trần đó Diệp Thần trước mắt sáng ngời.
Mẹ kiếp! Bọn phản quân này có bao nhiêu thứ tốt a…..
Kiếp trước U Châu căn bản không xuất hiện thứ lực sĩ này vậy mà hiện tại lại xuất hiện......
Trương Giác thật đúng là có nhiều tiền để xài quá xá.
Nghĩ đến đây Diệp Thần cũng không quay đầu lại mở miệng quát:
“Tử Long, Điển Vi, Triệu Mãnh, Cao Thuận theo ta đi giết sạch đám binh lính Khăn Vàng kia...”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh nghe đến đó đồng thời khom người rồi sau đó lớn tiếng đáp.
Tuy rằng bọn họ không hiểu vì cái gì Diệp Thần lại phát ra mệnh lệnh nhưng bọn họ cũng sẽ không đi nghi ngờ mệnh lệnh mà chủ công đã đưa ra.
“Vâng! Chủ công!” Quân đoàn Luân Hồi lúc này cũng kêu lên rồi sau đó đi theo Diệp Thần thẳng hướng nhằm về phía lực sĩ Khăn Vàng.
Quân đang xung phong trên đường đột nhiên đổi hướng này đối với kỵ binh tầm thường mà nói là điều tối kỵ.
Nhưng là đối với quân đoàn Luân Hồi mà nói kia căn bản là không là vấn đề.
“Ầm ầm ầm”
Diệp Thần mang theo quân đoàn Luân Hồi lại lần nữa cắt phản quân đang ràn ra truy thẳng tới chỗ đám lực sĩ.
Người khác không biết rõ bọn người này nhưng Diệp Thần sao có thể không biết.
Bất luận là lực sĩ Khăn Vàng nào cũng đều chứa siêu cấp kinh nghiệm sau khi giết được kinh nghiệm nhiều hơn Yêu Thú hơn nữa vật phẩm bạo phát càng phong phú cấp bậc cũng rất cao.
Hiện tại đám lực sĩ này tự động chạy tới hắn sao có thể dễ dàng thả bọn chúng đi.
Phải biết rằng Diệp Thần chính là có thuộc tính phúc duyên thâm hậu nếu giết chết lực sĩ Khăn Vàng sẽ tuôn ra vật phẩm phẩm cấp khẳng định sẽ cao hơn nhiều so với nguyên bản.
Hơn nữa mấu chốt là tổng cộng tất cả lực sĩ Khăn Vàng của Trương Giác bất quá cũng trăm vạn mà thôi.
Bỏ qua lần này ai biết được đám lực sĩ này sẽ chạy đến nơi nào bị người nào giết chết.
Đương nhiên phần thưởng càng lớn thì nguy cơ rất nhiều. Bọn người này mạnh hơn bất kì binh lính nào hắn từng biết.
Võ tướng tầm thường thật đúng là không đối phó được l đặc biệt là Trương Giác đã giúp đám này tăng thêm các loại thuộc tính phụ trợ khác nhau.
Lúc ấy túy tiện lấy ra một lực sĩ Khăn Vàng đều có thể cùng bất luận võ tướng lịch sử nào thi đấu.
Tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ bị giết chết nhưng việc này cũng đủ để chứng minh lực sĩ Khăn Vàng này mạnh đến biến thái.
Đặng Mậu đang tẩu thoát vẻ mặt hưng phấn nghĩ đến tương lai.
Bởi vì hắn có quyền khống chế năm ngàn lực sĩ Khăn Vàng, có năm ngàn người này hắn có thể tiếp tục thoải mải sống và xây dựng lại binh lính.
Trăm vạn, ngàn vạn, mấy ngàn vạn, đều không là vấn đề bởi vì hắn có cơ sở.
Chỉ cần có đủ thủ hạ hắn liền có thể công thành chiếm đất đến lúc đó Trương Giác tự nhiên không sẽ trách cứ hắn việc chạy trốn.
Tưởng tượng đến cảnh không lâu sau hắn cũng sẽ trở thành chủ soái một phương cả người Đặng Mậu tức khắc kích động.
Đúng lúc này,tiếng nổ vang chấn động đại địa càng ngày càng gần, càng ngày càng vang trong khoảnh khắc bừng tỉnh Đặng Mậu đang ảo tưởng.
Đuổi tới? Không thể nào......
Nghĩ đến đây Đặng Mậu quay đầu nhìn lại.
Giây tiếp theo cả người Đặng Mậu không khỏi tự chủ liền rùng mình một cái.
Mẹ kiếp! Thật đuổi theo!
Nhiều người như vậy không đi giết chạy tới truy đuổi ta làm cái gì!
Đáng chết! Đáng chết!
Đặng Mậu vô cùng tức giận ngay sau đó mở miệng quát: “Một ngàn người đi qua! Giết chết Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần đang cưỡi thiên mã kim sắc kia cho ta!”
Một ngàn lực sĩ Khăn Vàng không chút nghĩ ngợi dừng lại bước chân, xoay người liền đi hướng tới Diệp Thần.
Lực sĩ Khăn vàng rất lợi hại Đặng Mậu cũng minh bạch nhưng trong lòng hắn không an tâm.
Bởi vì quân đoàn Luân Hồi cưỡi thêm bò tót hoang dã quá tàn bạo, nhân lực kia căn bản không phải 1000 người có thể chống lại.
Trước đó lúc hắn quyết định bỏ trốn là lúc quân đoàn cưỡi bò tót kia xuất hiện.
Vì hắn biết chúng chính là Man hoang tê ngưu trong truyền thuyết.
Đúng là bởi vì đã biết chỗ khủng bố của tê giác man hoang, hắn mới hoàn toàn từ bỏ việc vận dụng lực sĩ Khăn Vàng cứng đối cứng với Diệp Thần.
Các lực sĩ Khăn Vàng đều không sợ chết nhưng cũng vô dụng ở trước mặt thú man hoang, lực sĩ Khăn Vàng chính là bàn đồ ăn thì làm sao có thể đi giết quân đoàn Luân Hồi ở phía sau !
Qua một hồi lâu Diệp Thần mang theo quân đoàn Luân Hồi nghênh chiến trực diện với lực sĩ Khăn Vàng.
Nhìn 1000 người kia không chút nào trốn tránh Diệp Thần khinh thường phiết miệng.
Những người này bị Trương Giác giáo huấn đến choáng váng độ trung thành độ võ dung đều cao đáng tiếc họ không có đầu óc......
Nghĩ đến đây tay phải Diệp Thần đột nhiên vung Thí thần thương lên rồi sau đó bạo thanh quát: “Lên!”
“Sát! Sát! Sát!”
Hét hò rung trời trong nháy mắt vang lên.
Động tác của quân đoàn Luân Hồi đều nhất trí nghiêng thương rồi sau đó nhắm ngay vào lực sĩ Khăn Vàng.