WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 333:

Chương 333 Thu Phục Trương Liêu

Tất cả lính thủ thành của Kế huyện đang đồng lòng thành khẩn cầu xin cho Trương Liêu, rõ ràng bọn họ biết Trương Liêu có tội nhưng không muốn người đã giúp binh lính bảo vệ thành trì này chịu chút tổn thương nào. Nhìn cảnh tượng như vậy Diệp Thần thở dài rồi giơ tay ý bảo bọn họ yên lặng rồi cất tiếng nói:

“Ngươi làm không sai đối mặt với quân địch gấp mấy trăm lần mà vẫn thủ vững không lui, anh dung thiện chiến vang danh U Châu, kẻ nào dám nói ngươi có tội ta sẽ không tha cho kẻ đó!”

Diệp Thần vừa dứt lời khiến Trương Liêu ngẩng đầu lên nhìn hắn vẻ ngạc nhiên. Y không ngờ quán quân hầu chẳng những không trách tội hắn ngược lại trong lời nói hoàn toàn là ý muốn đề cao hắn.

Phải biết Trương Liêu cũng chỉ là một dân thường tự mình đoạt chức tướng quân thủ thành cũng là vì muốn chống lại quân Khăn Vàng nhưng đoạt quyền là đoạt quyền đó là sự thật không thể chối cãi.

Chức quan mà không được hoàng thượng hạ mệnh một khi xuất hiện thì đó chính là khi quân phạm thượng cũng bị coi là tạo phản nhưng ý tứ của Diệp Thần rõ ràng không quan tâm mà khẳng định Trương Liêu không có tội hơn nữa lại là lập công.

Binh sĩ Kế huyện nghe tới đó lập tức phấn chấn nếu quá quân hầu đã cho rằng Trương Liêu không có tội vậy Trương Liêu kia ắt không bị sao cả. Bởi vì trong nội bộ quan viên U Châu thì Diệp Thần có quyền làm vậy.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt phấn khởi của Trương Liêu, Diệp Thần hơi mỉm cười sau đó nói: “Văn Viễn, ngươi có tài thống lĩnh lại có cái tâm của bật trượng phu, ta hỏi ngươi có nguyện đi theo ta không?”

Trương Liêu nghe thấy vậy lập tức mừng như điên không nghĩ ngợi gì liền thi lễ nói:“Mạt tướng nguyện ý đi theo chủ công, thỉnh chủ công thu nhận!

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, đạt được võ tướng lịch sử, Trương Liêu, Trương Văn Viễn nguyện trung thành.”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở làm Diệp Thần cười ha hả sau đó hắn bước nhanh lên phía trước đỡ Trương Liêu dậy nói:

“Trương Liêu ngay lúc này ngươi đã là vị đại tướng thứ sau của ta, giao ngươi mười vạn binh ngươi có lòng tin không?

“Chủ công…” Trương Liêu nghe đến đó lập tức sửng sốt kêu lên một tiếng.

Trương Liêu nghe trong giọng của Diệp Thần rất có ý xem trọng hắn. nhưng hắn không ngờ lòng xem trọng của chủ công lại lớn như vậy đến nỗi sẵn sàng giao hắn mười vạn binh. Vốn dĩ Trương Liêu còn nghĩ Diệp Thần sẽ cho hắn một chức thiên tướng hay là đội trưởng gì đó là quá tốt vì rốt cục hắn chỉ vừa mới theo Diệp Thần lại không có công lao gì sao có thể đảm nhiệm vị trí tướng quân.Việc này làm hắn bấy ngờ không ai nghĩ được rằng Diệp Thần liền cho một thủ hạ mới thu nạp làm chức thống soái binh ! Nếu là người khác chắc không có nhưng đây là Diệp Thần – Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần . Đây là tín nhiệm tuyệt đối mà chủ công giành cho hắn vậy sao Trương Liêu lại không hiểu được chứ.

“Chớ xem nhẹ bản thân huống chi chỉ người có tài mới có thể ngồi vào vị trí đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân không đủ khả năng sao?” Diệp Thần cười ha hả vỗ vai Trương Liêu.

Trương Liêu nghe đến đó vô cùng kích động ngay sau đó một tiếng quỳ gối “Phạch” vang lên một tiếng bái lớn vang lên:

“Trương Liêu có tin tưởng! Tại đây có trời đất xin thề sống chết đi theo chủ công vĩnh viên không phản bội nếu làm trái lời thề trời chu đất diệt!”

“Trương Liêu trung thành độ +10.”

“Trương Liêu trung thành độ đạt tới 100, tiến giai lên tử trung.”

Nghe được hệ thống nhắc nhở thanh Diệp Thần ha ha cười rồi sau đó đem gọi tên Trương Liêu trịnh trọng vô cùng nói:

“Văn Viễn, từ hôm nay trở đi ngươi chính thức trở thành thống soái thứ 6 của ta và Luân Hồi Thành, chuyện chiêu mộ binh lính cũng giao từ ngươi làm, nhớ lấy tư chất thấp nhất cũng phải đạt cấp C thấp hơn thì không được chọn.”

“Tuân mệnh! Chủ công!” Trương Liêu nghe thế hơi hơi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng khom người đáp.

Trương Liêu không nghĩ tới Diệp Thần đối với chiêu mộ binh lính lại yêu cầu cao như vậy. Hắn vừa truyền đạt lại ý của Diệp Thần thì một phần lớn binh lính thủ thành mặt xám xịt lại. Diệp Thần để ý thấy sự thay đổi trong nét mặt bọn họ liền cũng có phản ứng mà mỉm cười nói:

“Các ngươi không sợ chết nguyện ý dùng sinh mệnh chống đỡ phản tặc Khăn vàng đông hơn gấp mấy trăm lần việc này đủ để chứng minh các ngươi có ý chí sắt thép giống nhau hoàn toàn xứng đáng là tinh binh cho nên các ngươi sẽ đều được gia nhập trong vạn binh lính do Văn Viễn tướng quân làm thống soái!”

Lời nói của Diệp Thần như đánh trúng tâm ý bọn họ xua tan nét u ám trong khuôn mặt binh lính họ một lần nữa lại rộn rã phấn khích. Diệp Thần nhìn một lượt sự thay đổi trong tâm trạng binh sĩ sau đó quay sang phía Trương Văn Viễn nói: “Văn Viễn, trận chiến này khiến số binh sĩ thương vong vô số, truyền lệnh ta người bị thương thưởng một kim, già trẻ cả nhà của tử sĩ sẽ được Luân Hồi Thành chiếu cố và ban thưởng mười kim”

Trương Liêu nghe vậy lại thêm sửng sốt hắn không nghĩ Diệp Thần lại đối đãi nhân hậu với binh sĩ như vậy. Định thần lại Trương Liêu vội khom người đáp:

“Tuân mệnh chủ nhân”

Diệp Thần gật đầu sau đó hỏi: “Những quan lại chạy trốn kia ngươi có biết không ?”

“Chủ công, những quan viên đó mạt tướng cũng không quen biết, không bao lâu sau khi bỏ thành liền bị quân Khăn Vàng bắt được không một ai may mắn thoát khỏi.” Trương Liêu hơi hơi sửng sốt rồi sau đó bẩm

“Thật dễ dàng cho chúng”. Diệp Thần hơi nheo mày trầm giọng nói, nói rồi phất tay dưới đất là mười rương đồng vàng. Diệp Thần chỉ mười rương tiền vàng dưới đất:

“Nếu Kế huyện kho tiền không đủ thì mau lấy chỗ đó mà dùng”

“Bẩm chủ công không cần nhiều như vậy nửa rương cũng đã dư rồi ” Trương Liêu nhìn đến trên các rương tiền nằm la liệt trên mặt đất vội vàng khom người nói.

“Cái này đâu chỉ để phát tiền an ủi” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười mà sau mở miệng nói, nói xong liền hướng về phía Quách Gia vẫy vẫy tay.

Quách Gia thấy vậy liền lập tức đi lại đây.

Trương Liêu lúc này vội vã bước lên nghênh tiếp Quách Gia sau đó ôm tay thi lễ:

“Nhạn Môn, Trương Liêu, Trương Văn Viễn bái kiến Quách tế tửu”

Trương Liêu đáp lễ một lần nữa sau đó nhìn về phía đám người Triệu Vân, thấy vậy mọi người đều nhất tề đáp lễ.

Quách Gia đợi Trương Liêu đáp lễ xong liền lấy một bố cáo đưa cho Trương Liêu rồi nói: “Chủ công cấp cho ngươi tiền vàng, ngoại trừ cấp cho số binh lính ở ngoài thì tất cả sử dụng vào việc này”

Trương Liêu tiếp nhận bố cáo sau đó nhìn xung quanh. Thời gian một chén trà trôi đi đột nhiên Trương Liêu tròn mắt nhìn về phía Diệp Thần khom người bái:

“Mạt tướng chắc chắc dùng toàn lực hoàn thành mệnh lệnh chủ công! Tuyệt đối không kêu than gì!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.