Diệp Thần nghe thấy vậy liền gật đầu cười ha hả, sau đó nói:
“Được, Kế huyện này liền giao cho Văn Viễn, chiêu binh là quan trọng nhưng nhiệm vụ hàng đầu là mua lương thực trong tay đám thân hào nếu chúng không tuân mệnh thì không cần lưu tình kẻ nào dám phản kháng giết không tha!”
“Tuân mênh! Chủ công! Trương Liêu gật đầu sau đó khom người đáp.
Trương Liêu vốn dĩ đối với đám thân hào đó rất chướng mắt, đám thân hào đó chỉ vì kiếm tiền mà lương tâm đều để cho chó gặm đem lương thực bán với giá cao mỗi ngày đều tăng giá, đến nỗi hiện giờ lương giới đều cạn kiệt chỉ còn lại mỗi mấy tấm trướng.
Trương Liêu trước kia vốn chỉ là một bá tánh bình thường tuy rằng cũng thấy chướng mắt nhưng cũng không có cách nào mà hiện tại phụ thuộc vào Diệp Thần nếu không có mệnh lệnh thì hắn cũng đành chấp nhận như trước.
Nhưng thực sự thì Diệp Thần vừa tới đã hạ lệnh thu mua lương thực mà phương thức thì vừa cứng rắn vừa quyết đoán. Trương Liêu trong lòng vô cùng đồng tình căn bản hắn cũng đã ngứa mắt đám người kia nhưng còn chưa dám động thủ vì e ngại đủ điều.
Huống hồ Diệp Thần muốn thực hiện chính sách này ở các huyện của U Châu thì đám thân hào kia cũng không hề lỗ. Phải biết rằng lúc này chủ công ra giá cả lương thực đã tăng gấp đôi nếu bọn chúng không đồng ý đó chính là cố tình gây sự, mà bọn tìm phiền toái ấy thì hắn cũng không ngại ra tay dọn dẹp sạch sẽ.
Đúng lúc này kênh thế giới bắt đầu hiện lên thông cáo.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được võ tướng nhất lưu trong lịch sử, Trương Liêu nguyện trung thành, do đặc thù nhân vật này đặc biệt khen thưởng người chơi Diệp Thần 1000 vạn hoàng kim”
Thông cáo trên kênh thế giới xuất hiện ba lần liên tiếp khiến kênh Thế giới lại một lần nữa trở lên sôi động.
“Không còn thiên lý gì nữa, đã nạp Quan Vũ nay lại thêm Trương Liêu, Diệp Thần này muốn thu nạp tất cả võ tướng lịch sử sao?
“Hừm, Diệp Thần cũng quá độc ác hắn lấy hết các tướng giỏi từ của Tào Tháo, Lưu Bị đến Tôn Quyền vậy còn gì là Tam Quốc ?”
“Đừng nói đến tướng lĩnh và quan viên ngay cả mỹ nữ lịch sử chắc hắn cũng thu nạp hết mất”
“ Nữ nhân không phải đều thích soái ca sao? Mẹ nó chứ Diệp Thần không phải soái ca sao, ta thấy nếu có mỹ nữ lịch sử thì hắn cũng thu nạp được một đống cho xem”
“Đừng quên bối cảnh trò chơi này là gì… đó là những năm cuối Đông Hán! Đẹp là được, mạnh có ích gì”
“ Nói làm chi, chả phải hai dạng này Diệp Thần đều có sao hắn chính là đệ nhất Nhân tộc”
“haizz, so với ngươi có mà tức chết Diệp Thần muốn chức quan có chức quan, muốn lực chiến có lực chiến, muốn gì có cái đấy, khó trách vận khí hắn tốt quá”
“Đứng nói nhảm nữa mau đuổi theo quân Khăn Vàng, chỉ cần giết đủ nhiều thì khéo có thể kiếm được một chức quan, như vậy mới có khả năng thu nạp được nhân vật lịch sử, biết đâu còn có thể thu nạp được mỹ nhân lịch sử….”
Kênh thế giới bỗng nhiên náo nhiệt Diệp Thần liếc mắt một cái sau đó bĩu môi.
Để thu phục được võ tướng lịch sử, văn thần lịch sử hay mỹ nữ lịch sử không chỉ có chức quan nào đó cũng được mà còn yêu cầu phải có chức quan cao nhất định, lực chiến đạt theo yêu cầu, còn phải có thanh danh và danh vọng ở Đại Hán cực lớn.
Mà Diệp Thần một canh giờ đã công phá xong Hữu Bắc Bình thành, một ngày san phẳng Ô Hoàn, danh tiếng sớm đã truyền khắp Đại Hán, ai cũng đều biết.
Hơn nữa hắn được phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, lại là U Châu Mục Quán Quân Hầu, Diệp Thần hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất cả server này, thanh danh của Diệp Thần cũng lấn áp tất cả nên hắn có thể thu phục được rất nhiều võ tướng lịch sử nổi tiếng là trung thần một cách dễ dàng. Thậm chí đến cả võ tướng lịch sử hay văn thần lịch sử cũng chủ động đến xin gia nhập đều vì lý do đó.
Còn mỹ nữ lịch sử muốn thu phục được cũng phải có diện mạo rất đẹp mà Diệp Thần đương nhiên có cái soái khí này rồi. Nhưng đó không phải nguyên nhân chủ yếu chủ yếu vẫn là lực chiến, dũng khí và danh vọng.
Nói cho cùng mỹ nhân mến mộ anh hùng quả thực không sai.
Nhưng anh hùng cũng phải xem là ai, so sánh với Diệp Thần với những lĩnh chủ khác thi như một trời một vực.
Bởi vì hiện nay không ai so được với hắn về sức mạnh càng không thể so được với số binh hùng tướng mạnh Luân Hồi Thành. Về điểm này Diệp Thần thực sự rất tự tin.
Nghĩ đến đây lông mày Diệp Thần giương lên nhìn về phía Trương Liêu nói:
“Đi thôi, mau mang lương thực về cấp phát cho bách tính đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, không cần sợ lương thực không đủ trong tay các thân hào còn tích trữ rất nhiều lương thực, nếu thực sự không đủ thì cũng không cần lo lắng, Luân Hồi thành còn rất nhiều lương thực sẽ có người chuyển tới cần phải đảm bảo tất cả mọi người được ăn no không được chịu đói”
Trương Liêu nghe vậy vô cùng sửng sốt. Bao năm qua triều đình cứu tế đều là làm bộ số lương thực đến tay bá tánh không nhiều. Nhưng đó cũng không điều quan trọng, quan trọng là cứu tế của triều đình thì không hề chú ý đến người già và trẻ con. Mà Diệp Thần này không những muốn cứu tế trăm họ mà còn đặc biệt căn dặn thật là đối lập nhau.
Quách Gia, Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh, Quan Vũ lúc này cũng nhìn thoáng nhau qua nhau rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần khom người lớn tiếng bái nói:
“Chủ công nhân từ!”
Diệp Thần liếc mắt nhìn mọi người sau đó gật đầu cười ha hả.
Trương Liêu lúc này hít một hơi thật sâu rồi khom người nói: “Chủ công nhân từ! Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị lương thực!”
Diệp Thần gật đầu: “Đi đi!”
Trương Liêu khom người bái biệt lần nữa sau đó ra lệnh binh lính khênh mười rương hoàng kim rời đi.
Lúc này đại quân Luân Hồi Thành quét tước chiến trường xong bắt đầu tập kết.
Ngay lúc đại quân Luân Hồi Thành tập kết xong Diệp Thần nhìn về phía Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh mở miệng hô to:
“ Đại quân chia bốn lộ, Thanh lộ, Không lộ, Ngư Lộ, Dương Lộ tiêu diệt đám phản quân và yêu tộc còn sót lại sau đó đến Thâm quận hội họp!
“Tuân mệnh! Chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh nghe đến đó đồng thanh nói sau đó khom người bái rồi từng người thống lĩnh từng lộ rời nơi này.
Diệp Thần nhìn về phía đại quân Luân Hồi Thành rời đi mỉm cười rồi lại nhìn về phía Quan Vũ và Quách Gia nói: