Trả lời khiêm tốn như vậy chắc muốn làm thân với hắn đây mà.
Hắn là “Trung Sơn Tĩnh Vương” thân phận cao quý có dòng máu hoàng gia sao lại khiêm tốn như vậy.
Nếu Diệp Thần vẫn muốn giết Lưu Bị thì tất nhiên sẽ bị thiên hạ lăng mạ.
Vô duyên vô cớ muốn giết thành viên hoàng tộc như vậy chẳng phải muốn tạo phản sao.
Nghe Lưu Bị nói thì Nhân Lương và Xú Văn cũng đi tới.
Bởi vì hai người bọn họ sắp kết nghĩa huynh đệ với Lưu Bị.
Xem ra bọn họ có thể kết bái với “Đệ tử đại hán hoàng tộc” chính là một việc vô cùng vẻ vang. Tuy không rõ tại sao Diệp Thần lại muốn giết Lưu Bị nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến lòng tự hào trong lòng họ.
Diệp Thần nghe vậy liền liếc nhìn Lưu Bị rồi cười ha hả gật đầu mở miệng nói: “Thì ra là thế.”
Lưu Bị nghe thấy thế vội vàng khom người nói:
“Châu mục đại nhân, Bị sắp kết bái với hai vị hiền đệ có thể hay không mời châu mục đại nhân ở đây làm chứng?”
“Được.” Diệp Thần hơi mỉm cười không chút do dự nói.
“Đa tạ châu mục đại nhân!” Lưu Bị mừng như điên vội vàng khom người nói.
Lưu Bị thấy hưng phấn bởi vì Diệp Thần không nghi ngờ thân phận của hắn.
Cứ như vậy thân phận hoàng tộc sẽ càng thêm vững chắc bởi vì có thêm một Quán Quân Hầu chứng thực.
Nếu tin này truyền ra lời nói của Diệp Thần tất nhiên sẽ có khả năng khiến người khác tin phục.
Bất quá y còn muốn gia nhập vào một thế lực hoàng tộc nhờ đó mà chứng thực thân phận hoàng thân quốc thích của mình.
Bởi vì phân lượng của lời nói của bất kì người họ Lưu nào rõ ràng lớn hơn so với Diệp Thần vì hoàng đế đang ngồi kia chính là họ Lưu.
Mà y hưng phấn như vậy cũng là vì Diệp Thần sẽ làm nhân chứng cho việc kết bái giữa 3 người bọn hắn.
Như vậy thì những nguy cơ Lưu Bị gặp phải phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều.
Bởi vì người chơi ở đây hơn phân nửa người đều có ác ý nên nếu có Phiêu Kị Đại tướng quân Diệp Thần tọa trấn tất nhiên sẽ không còn nguy hiểm cho dù có thì cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Lưu Bị tính như vậy sao Diệp Thần lại nhìn không ra.
Liếc mắt nhìn tên kia một cái hắn cười ha hả gật đầu.
Thái độ của Diệp Thần rất rõ ràng chính là muốn diễn theo tuồng mà gã soạn ra.
Lưu Bị thấy như vậy liền khom người nói:
“Đa tạ châu mục đại nhân!”
Lời nói của Lưu Bị ở bên trong có ý cảm kích đến mười phần nhưng Diệp Thần cực kỳ nhanh nhạy lại nghe ra có điều gì đang che dấu.
Diệp Thần liếc nhìn Lưu Bị trong mắt lóe lên một tia châm chọc.
Nhưng gã cơ bản không nhìn hai mắt người kia có một tia lóe lên rồi biến mất.
Nếu không thì Lưu Bị cũng đã thay đổi sách lược.
Trên thực tế Diệp Thần nói như vậy chỉ là diễn trò.
Lưu Bị đã vất vả dựng tuồng như vậy thì hắn cũng nên “ nể mặt” mà phụng bồi theo.
Mục đích của Diệp Thần rất đơn giản hắn muốn kéo dài thời gian đợi đến thời điểm chính thức kết nghĩa sẽ bắt đầu thanh toán từng thứ một.
Bởi vì như vậy thì Diệp Thần mới đạt được khen thưởng cao nhất của nhiệm vụ này.
Nếu bây giờ ra tay thì khen thưởng sẽ giảm bớt đây không phải là điều Diệp Thần muốn.
“Đa tạ châu mục đại nhân!” Lúc này Nhân Lương và Xú Văn nhẹ nhàng thở ra rồi cùng khom người nói.
Xem ra biểu hiện của Diệp Thần không giống với bộ dạng muốn giết Lưu Bị tám chín phần là tên người chơi phía trước cố ý quấy rối.
Đúng lúc này nhóm người chơi đi vào đào viên.
“Diệp Thần muốn giúp Lưu Bị ư? Sao lại như vậy được?”
“Sao ta biết được nếu Diệp Thần giúp Lưu Bị thì sao chúng ta có thể tiếp tục làm nhiệm vụ?”
“Diệp Thần có phải bị bệnh hay không ? Không giết Lưu Bị lại còn giúp đỡ hắn chẳng lẽ Diệp Thần phải cho chính mình một đối thủ này thì hắn mới không tịch mịch sao?”
“Sớm biết chuyện xấu này thì ngay từ đầu ta sẽ giúp Lưu Bị như vậy thì Diệp Thần sẽ không phải là đối thủ của ta.”
“Hắc hắc, may mắn là ngay từ đầu lão tử đã giúp Lưu Bị.”
Thời điểm các người chơi đang thảo luận quyết liệt thì đột nhiên thông cáo thế giới vang lên.
“Đinh, thời gian tam kết nghĩa đào viên chỉ còn có mười phút, khi thời gian vừa đến thì người chơi bên ngoài đào viên sẽ không được tiến vào cho đến khi nhiệm vụ kết thúc.”
Liên tiếp ba lần thế giới thông cáo nháy mắt kíp nổ các người chơi còn đang chen chân trong Trác quận.
Giây tiếp theo những người chơi đangn kẹt bên ngoài đào viên không có cách nào tiến vào, một đám không chút do dự lấy binh khí đâm vào những người gân fmifnh nhất.
“Phốc vị, oa oa”
Âm thanh của binh khí nhập vào da thịt vang lên.
Người chơi trong vòng đào viên nhanh chóng bị chết rồi sau đó hóa thành bạch quang sống lại đi lộ ra còn đường vào trong Trương gia.
Người chơi ra tay công kích nhìn thấy vậy liền trực tiếp vọt đi vào.
Nhưng không quá hai giây bọn họ cũng bị người phía sau xử lý.
Sau khi nhóm người chơi mới tiến vào đào viên lại không chút do dự động thủ với người chơi bên trong.
Rất nhanh chóng các người chơi đã bắt đầu loạn sát mở một đường máu rồi sau đó đi vào sâu trong đào viên.
Tiếng giận dữ, tiếng quát mắng, tiếng kêu la hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Nhưng cho dù các người chơi có chém giết như thế nào cũng không ai dám động đến Diệp Thần.
Thời gian mười phút vừa đến phòng hộ bên ngoài đào viên trong nháy mắt được bật lên hất tung các người chơi đang tiến vào.
Đúng lúc này thông cáo thế giới lại một lần nữa vang lên
“... “Đinh, tam kết nghĩa đào viên chính thức mở ra.”
Lưu Bị nhìn về phía Nhân Lương và Xú Văn vẻ mặt kích động nói: “Nhị đệ, Tam đệ giờ lành đã đến.”
Nhân Lương và Xú Văn nghe thấy vậy liền gật đầu sau đó đi theo Lưu Bị tới án kỉ đã được bày biện trước đó đồng thời quỳ xuống đất.
Đúng lúc này trong không trung đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn vô cùng lớn, bên trong dường như có tiếng rồng ngâm truyền đến.
Lưu Bị nhìn thấy thế hai mắt mở to sau đó liền giơ ba ngón tay dựng đứng lên hô to:
“Trời xanh tại thượng, hôm nay ta Lưu Bị Lưu Huyền Đức, cùng nhị vị hiền đệ Nhân Lương, Xú Văn kết làm huynh đệ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hoàng thiên hậu thổ làm chứng nếu có vi phạm sẽ chết không toàn thây!
“Hiện”
Một tiếng kinh thiên trong nháy mắt từ không trung truyền tới, sau đó một đầu ngũ trảo kim long từ không trung bay ra.
Diệp Thần nhìn thấy ngũ trảo kim long hai mắt đột nhiên trợn lên rồi sau đó tiến lên một bước quát lớn:
“Từ từ đã!”
Đang muốn hô lên thì Nhân Lương và Xú Văn rất ngạc nhiên còn sắc mặt Lưu Bị lại thay đổi.
Gã chẳng thể nghĩ tới vừa mới nói Diệp Thần tốt thế nhưng khi bắt đầu kết bái lại mở miệng ngăn cản.
Mà các người chơi ở trong vòng đào viên cũng đã chuẩn bị sẵn binh khí trên tay.
Trợ giúp Lưu Bị và ngăn cản Lưu Bị, hai cái trận doanh đối chọi gay gắt tùy thời sẽ bùng nổ.
Diệp Thần không để ý tới các người chơi liền nhìn về phía Lưu Bị mở miệng quát: “Lưu Bị, ta đột nhiên nhớ ra một việc ngươi tự xưng là Trung Sơn Tĩnh Vương ngươi có bằng chứng không!”
Lưu Bị nghe thấy vậy sắc mặt lại tiếp tục biến đổi sau đó nói với Diệp Thần: “ Bẩm Phiêu kỵ Đại tướng quân, Bị là Trung Sơn Tĩnh Vương đây là thiên chân vạn xác ,Bị ta sẽ không loạn nhận tổ tông”
Hai người Nhân Lương và Xú Văn nghe vậy liền ngẩn người.
Bọn họ không nghĩ Lưu Bị lại trả lời như vậy.
“Thật buồn cười! Không có bằng chứng cũng dám tự xưng là Trung Sơn Tĩnh Vương sao! Lưu Bị ngươi đúng là có gan chó!” Diệp Thần lạnh lùng cười rồi mở miệng quát.