Diệp Thần chỉ cần nhìn người chơi cũng biết họ suy nghĩ gì.
Trừ khi sợ hãi nếu không thì chả ai cam lòng chịu bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào Diệp Thần đều làm lơ.
Đối với hắn mà nói phần thưởng nhiệm vụ lần này nhất định phải đoatj cũng không có khả năng đem đi tặng người khác.
Tuy Diệp Thần không biết cụ thể là khen thưởng cái gì nhưng có thể xác định nếu thành công khen thưởng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng.
Trung tâm đào viên.
Lưu Bị nhìn biển người chơi tấp nập vẻ mặt nghi hoặc.
Y không biết vì lí do gì mà ngày kết bái với Nhan Lương và Văn Xú lại có nhiều người đến xem như vậy.
Lưu Bị tất nhiên càng không biết trong số những người này có rất nhiều người mang theo ác ý nhưng cũng có người mang theo thiện ý.
Tuy rằng khó hiểu nhưng mặt Lưu Bị trước sau vẫn như một không có một chú dao động nào.
“Đại ca, những người này hình như đều có ác ý hay là ta đuổi bọn họ đi?” Nhan Lương nhìn thoáng qua các người chơi sau đó hỏi Lưu Bị.
“Nhị đệ không cần như thế, ở đây gần Trác quận lại có cả Phiêu Kỵ Đại tướng quân tọa trấn bọn họ sẽ không dám lỗ mãng hơn nữa chúng ta cũng chỉ là kết bái thôi.” Lưu Bị nghe thấy vậy, hơi mỉm cười nói.
“Nhưng những người này cũng rất quá đáng lại có ác ý với ba huynh đệ chúng ta nếu không giết bọn họ ta thật sự nuốt không được hỏa khí này!” Văn Xú lúc này tức giận nói.
“Tam đệ bọn họ có lẽ có chút hiểu lầm chúng ta đệ chớ có lỗ mãng.” Lưu Bị nghe vậy sắc mặt hơi đổi vội vàng mở miệng nói.
Lưu Bị thấy không ít người chơi trong lòng có ác ý với ba người bọn họ nhưng y vẫn cam chịu.
Tuy rằng rất khó chịu nhưng cũng không thể nói trắng ra như vậy, nếu nói ra không phải sẽ trức tiếp gây thù chuốc oán sao.
Giờ này khắc này bởi vì hai người Nhan Lương và Văn Xú nghĩ khắp nơi đều là kẻ địch đã khiến Lưu Bị dâng lên vạn trượng hùng tâm.
“Dạ, Đại ca!” Văn Xú nghe thế có chút không cam lòng khom người đáp.
Lưu Bị liếc nhìn Văn Xú một cái rồi cười ha hả gật đầu.
Đúng lúc này một tiếng hét lớn truyền đến.
“Lưu Bị ngươi phải cẩn thận, Phiêu kỵ Đại tướng quân Diệp Thần muốn giết ngươi!”
Lưu Bị nghe đến đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Phiêu Kỵ Đại tướng quân là ai sao y lại không biết, Lưu Bị chẳng những biết mà còn chuẩn bị đi bái kiến người kia.
Mà hiện tại đột nhiên lại có người nói Diệp Thần muốn giết y sao Lưu Bị có thể còn trấn định được.
“Cái gì!” Lúc này hai mắt Nhan Lương và Văn Xú đồng thời trợn lên rồi sau đó nhìn về phía người vừa nói quát lớn.
Diệp Thần nhìn về hướng người chơi vừa nhắc nhở Lưu Bị hai mắt liền nhíu lại hàn quang chợt lóe rồi biến mất.
Người chơi này rõ ràng là lựa chọn giúp đỡ Lưu Bị hoàn thành tam kết nghĩa đào viên.
Tên kia có vẻ muốn cho Lưu Bị đề phòng, tránh cho bị giết chết..
Có cảnh báo cũng vô dụng họ Lưu này ngày hôm nay chết không có gì nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần lạnh lùng cười.
Đúng lúc này những người chơi phía trước lại tiếp tục mở miệng hô:
“Diệp Thần đang ở đây, các ngươi có thấy người mặc áo đen kia không ở chính phương bắc đó chính là Diệp Thần!”
“
”
Lưu Bị, Nhan Lương, Văn Xú nghe đến đó đồng thời nhìn về phía chính phương bắc rất nhanh chóng đã nhìn thấy Diệp Thần.
Giây tiếp theo Lưu Bị không chút do dự mở miệng nói: “Nhị đệ, hãy giết chết người muốn hãm hại Phiêu Kỵ Đại tướng quân này đi.”
“Dạ, đại ca!” Nhan Lương nghe thế liền khom người đáp rồi chuyển người trực tiếp đi tới người chơi vừa mới mở miệng.
“Lưu Bị! Ngươi muốn giết ta? Ta đang đứng ở phe ngươi đấy!” Người chơi ngay lập tức thấy sợ hãi vội vàng nói lớn.
Nhưng mà nghênh đón hắn lại là một quyền không chút lưu tình của Nhan Lương.
“Khách” một tiếng truyền đến.
Trong nháy mắt đầu người chơi đã nổ tung như dưa hấu rồi sau đó hóa thành ánh sáng bay trở về điểm hồi sinh.
Nhan Lương cũng không thèm nhìn đến người chơi này liền đi thẳng đến bên cạnh Lưu Bị rồi mở miệng nói “Đại ca, người kia đã đền tội.”
Lưu Bị gật đầu sau đó nói một cách rất nghiêm túc với Nhan Lương và Văn Xú: “Hai vị hiền đệ, chúng ta đi bái kiến Phiêu Kỵ đại tướng quân một chút hắn chính là thần binh của Đại Hán đế quốc chúng ta.
Nhan Lương và Văn Xú nhìn nhau rồi gật đầu.
Hiển nhiên bọn họ cũng nghe được câu nói của người chơi kia.
Đại Hán đế quốc Phiêu Kị Đại tướng quân Diệp Thần muốn giết đại ca sắp kết bái của bọn hắn.
Lưu Bị nhìn thấy thế vội vàng nháy mắt với hai người, y muốn nói cho Nhan Lương cùng Văn Xú cần phải khẩn trương.
Tuy Nhan Lương và Văn Xú đều là võ tướng nhưng cũng không ngu lập tức phản ứng lại ý tứ của Lưu Bị rồi đi theo Lưu Bị đến chỗ Diệp Thần.
Đến trước mặt Diệp Thần trước mặt Lưu Bị tỏ ra cung kính và sùng bái liền khom người nói:
“U Châu, Lưu Bị - Lưu Huyền đức bái kiến Phiêu Kỵ Đại tướng quân.”
“Nhan Lương, Văn Xú bái kiến Phiêu Kỵ Đại tướng quân!” Nhan Lương cùng Văn Xú cũng nói.
Diệp Thần nhìn thấy vậy lông mày không khỏi giương lên.
Lưu Bị một tên đại nhĩ tặc quả nhiên đủ tốt, đủ âm độc......
Lưu Bị muốn Nhan Lương giết người chơi kia để hắn thấy cũng đủ để chứng minh người này âm độc như thế nào.
Mà hiện tại rõ ràng Lưu Bị biết Diệp Thần muốn giết y mà còn làm vẻ mặt khiêm tốn đến để chào hỏi thì đủ để thấy kẻ này gian trá ra sao.
Mục địch của tên này rất đơn giản, làm mọi cách để Diệp Thần không xuống tay giết chết y.
Tư thái khom chào phóng cực thấp, vẻ mặt cung kính không có chút gì hoảng loạn và phẫn nộ mà chỉ có cung kính, khiêm tốn, sùng bái.
Lưu Bị chỉ muốn nói cho Diệp Thần biết y chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ nhưng lại là người rất sùng bái Diệp Thần.
Y không phải là người đáng để Phiêu Kỵ đại tướng quân giết mà thông thường không ai muốn giết những người sùng bái mình.
Y tỏ rõ ý muốn quy phục Diệp Thần.
Nói đơn giản một chút cái kia người chơi cảnh báo bị Lưu Bị giết ngay lập tức rồi đưa ra kế sách ứng đối.
Đây là đang diễn kịch cho mọi người xem,y là một người vô tội tử tế không nên bị giết hại
Nếu Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần nhất định muốn chém chết Lưu Bị thì tất nhiên sẽ bị mọi người truyền ra là lạm giết ô danh như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến thanh danh đang rất tốt của hắn.
Đương nhiên trong lòng Lưu Bị vẫn còn một chút tâm tư đó chính là hắn sắp kết nghĩa với hai huynh đệ Nhan Lương, Văn Xú. Họ đều là những võ tướng lớn nhất lịch sử.
Phàm là bá chủ không ai không muốn có thủ hạ như vậy.
Mà hiển nhiên Diệp Thần chính là bá chủ trong mắt Lưu Bị.
Chỉ cần Diệp Thần muốn nhận Nhan Lương và Văn Xú y sẽ để bọ họ đi chỉ cần hắn thả y một ngựa là được...
Đáng tiếc những điều này đều bị Diệp Thần nhìn thấu.
Dù thủ đoạn của Lưu Bị có cao tay như thế nào cũng không thể đánh mất ý tưởng muốn giết người của Diệp Thần.
“Châu mục đại nhân......” Lưu Bị thấy Diệp Thần không trả lời liền cẩn thận nhìn Diệp Thần rồi lại tiếp tục nói.
Diệp Thần nghe thấy thế lông mày không khỏi giương lên liền liếc nhìn Nhan Lương và Văn Xú sau đó hỏi Lưu Bị:
“Ta nghe nói, ngươi tự xưng là Trung Sơn Tĩnh Vương ?”
Lưu Bị thấy Diệp Thần chú ý đến hai người kia lập tức vui vẻ lúc sau nghe Diệp Thần nói lại càng mừng như điên vội vàng khom người nói:
“Khởi bẩm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, thần đúng là Trung Sơn Tĩnh Vương.”