WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 383: Mưa tên

Chương 385: Mưa tên

“Uy, uy, uy”

Tiếng xé gió vô cùng dày đặc trong nháy mắt vang lên.

Chỉ thấy ba mươi vạn mũi tên cấp tốc bay lên trời cao rồi sau đó hướng tới đại quân Khăn Vàng.

Mưa tên dày đặc che trời.

Đại quân Khăn Vàng.

“Mấy cái khiên đỡ tên đâu! Mau chống đỡ!” Một binh lính Khăn Vàng hai mắt đột nhiên co rụt lại rồi sau đó kinh thanh hô.

Tên tiểu binh kia từ sớm liền phát hiện đại quân Luân Hồi Thành còn sai người đi thông báo cho tướng quân Trương Lương.

Nhưng hiện tại còn chưa nhận được mệnh lệnh của Trương Lương nên hắn không dám tự tiện hành động chỉ có thể phòng thủ tại chỗ.

Hắn thậm chí chỉ có thể mệnh lệnh thủ hạ giương sẵn cung tiễn chờ khi đại quân Luân Hồi thành tiến vào tấm bắn thì liền có thể trực tiếp công kích.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là đại quân Luân Hồi thành còn chưa tiến vào tầm bắn mà đã bắt đầu dùng cung tiễn công kích ngược lại.

Một khắc kia hắn cùng với lực sĩ Khăn Vàng và một đám thủ hạ đều khinh thường.

Xa xa vượt qua khoảng cách hai ngàn mét cung tiễn sao có thể bắn lại đây.

Nhưng khi mũi tên bay qua một nửa cự ly ở trên không mà chưa hề có dấu hiệu rơi xuống sắc mặt của hắn phát trắng.

Bởi vì như vậy chỉ đại biểu cho một loại tình huống cung tiễn của đại quân Luân Hồi Thành có thể công kích ở khoảng cách hai ngàn mét.

Công kích ở khoảng cách khủng bố như vậy thì bọn họ chỉ có thể bị động chịu trận không thể đánh trả.

Cho nên hắn luống cuống nhưng không chút do dự mở miệng rống lên.

“Mẹ nó, binh lính phòng thủ bị phái đi công thành a vậy phải làm sao bây giờ!” Một binh lính Khăn Vàng nhìn không trung đầu mũi tên che trời sắp rơi xuống mặt đầy hoảng sợ nói.

“Tản ra! Tản ra về phía Tây!” Một âm thanh rít gào đột nhiên từ trong đại quân Khăn Vàng vang lên

Đó là thanh âm của Đào Thăng, hắn đang cưỡi chiến mã tự nhiên thấy được đại quân Luân Hồi Thành bắn tên lúc mới đầu Đào Thăng cũng không nghĩ tới đại quân Luân Hồi Thành sẽ không thể công kích ở cự ly xa như vậy.

Cho nên hắn không chút do dự hạ lệnh.

Không có biện pháp nếu không tản ra thương vong tuyệt đối nhiều đến mức khủng bố.

Đại quân Khăn Vàng nghe đến đó một đám tức khắc làm theo vì trước đó bọn họ đã sớm muỗn tản ra rồi muốn chạy trốn.

Nhưng không có nhận được mệnh lệnh thì không ai dám động... có câu “ quân lệnh như sơn “ dám động binh chắc chắn sẽ trảm !

“Tướng quân có lệnh! Tản ra! Mau tản ra!” một tiếng tiếp một tiếng rống to trong nháy mắt vang lên.

Bọn lính Khăn Vàng đã sớm bị ngàn vạn mũi tên dọa không nhẹ không chút do dự chạy lên.

Nhưng mà đã chậm tốc độ mũi tên nhanh hơn nhiều so với tốc độ người chạy.

Ở thời điểm đại quân Khăn Vàng đều tản ra hai bên liều mạng chạy trốn thì mưa tên kia đã bắt đầu rơi xuống.

“Oa, oa vị, than nha.”

Âm thanh mũi tên đâm vào da thịt nháy mắt vang lên từng tiếng.

Trong khoảng khắc đó hơn mười vạn binh lính Khăn Vàng trực tiếp bị bắn chết.

Có hơn mười vạn binh Khăn Vàng có người bị thương hoặc chết hoặc nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, giãy giụa, thảm gào.

Nguyên bản đại quân Khăn Vàng còn dày đặc trong khoảnh khắc bị giết không còn một mảnh.

Nhìn tình trạng thảm hại của đại quân Khăn Vàng, Đào Thăng như mất hết khí lực rồi sau đó bạo thanh rống nói.

“Thủ tiễn đâu, mau mau tiến lên!”

Hắn muốn dùng thủ tiễn ngăn cản mũi tên của đại quân Luân Hồi Thành phòng ngừa đại quân Khăn Vàng lại lần nữa bị đại quân Luân Hồi công kích.

Bởi vì hắn chắc rằng đối phương không có khả năng chỉ công kích một đợt.

Sự thật cũng chính như hắn suy nghĩ sau lúc mưa tên không quá hai giây, ba mươi vạn mũi tên lại lần nữa lên không rồi sau đó bắn về phía đại quân Khăn Vàng.

“Tản ra! Đều tản ra!” Phó tướng Ngô Hằng nhìn đến nơi này sắc mặt dữ tợn bạo thanh rống.

Các binh lính đại quân Khăn Vàng đặc biệt là bọn đang ở trong phạm vi của mưa tên một đám sắc mặt trắng bệch hai chân run lên thậm chí không chờ Ngô Hằng nói xong, một đám liền tán loạn bỏ chạy.

Bọn họ muốn tránh khỏi phạm vi mũi tên công kích, bọn họ không muốn giống những người trước đó bị mưa tên công kích không phải bị bắn chết thì chính là bị thương.

Nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, đại quân Khăn Vàng thực dày đặc thì sao có thể chạy tản ra.

Vài giây sau đó mũi tên che trời rơi xuống đất.

Binh lính Khăn Vàng còn không thể chạy ra khỏi phạm vi mũi tên công kích một đám tức khắc trừng lớn hai mắt mặt đầy hoảng sợ.

“Phốc vị, vèo, vèo”

Từng tiếng từng tiếng mũi tên đâm vào lại lần nữa vang lên.

Hơn mười vạn binh lính trong nháy mắt bị bắn chết sau đó là thêm mười vạn binh lính Khăn Vàng bị mũi tên bắn bị thương.

Âm thanh thảm gào, tiếng khóc la trong khoảnh khắc vang lên.

“Đồ vô sỉ! Có dám cùng lão tử chiến một trận!” Bùi Nguyên Thiệu nhìn đại quân Khăn Vàng thảm hại tức khắc nổi trận lôi đình rồi sau đó cưỡi ngựa hướng đến đại quân Luân Hồi tức giận rống lên.

Nhưng mà trả lời hắn lại chính là ba mươi vạn mũi tên che trời lạnh băng vô tình này.

Mũi tên như mưa rơi xuống cướp đoạt hồn phách

“Vô sỉ vô sỉ!” Ngô Hằng lúc này giơ binh khí trong tay lên vẻ mặt tức giận rống nói.

“Vèo, vèo, phốc.”

Âm thanh đâm vào thịt lại lần nữa vang lên thành từng tiếng.

Vạn mã lao nhanh, chấn động đại địa.

Quan Vũ và Trương Phi thống soái ba mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành hướng tới trận địa đại quân Khăn Vàng.

“Tiểu tử kia muốn đấu một mình với chúng ta, ta có phải nên dừng lại trước hay không?” Trương Phi lúc này liếc mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Thiệu cưỡi ngựa lao ra từ bên trong đại quân Khăn Vàng rồi sau đó hướng về phía Quan Vũ mở miệng hỏi.

“Hai quân chưa khai chiến còn có thể trảm tướng lấy uy phong nhưng hiện tại đã bắt đầu công kích, nếu muốn đấu với hắn thì cũng đấu sau khi hết đợt cung tiễn này” Quan Vũ nghe đến đó vội vàng mở miệng nói.

Trương Cáp nhìn Quan Vũ, Trương Phi một cái rồi sau đó cười ha hả nói:

“Quan tướng quân nói không sai, Dực Đức cũng không cần sốt ruột sau khi bị mưa tên công kích, sĩ khí đại quân Khăn Vàng tất nhiên sẽ giảm đi rất nhiều sau đó trảm tướng bên kia như vậy tất nhiên có thể tiến thêm một bước đả kích sĩ khí binh lính, lúc này chiến tất thắng!”

Trương Phi nghe đến đó trước mắt tức khắc sáng lên rồi sau đó mở miệng nói:

“Cũng tốt, cho bọn họ sống lâu một chút sau đó ta phải đích thân làm thịt tiểu tử kia, mặt khác Tuấn huynh, Vân huynh hai người kia giao cho các ngươi, chúng ta đều là hảo huynh đệ, ta không sẽ ăn mảnh, thế nào?”

(Trương Phi tự là Dực Đức, Quan Vũ tự là Vân Trường, Trương Cáp tự là Tuấn Nghệ)

Quan Vũ, Trương Cáp nghe đến đó đồng thời cười rồi sau đó đồng thời nói: “Hảo!”

Ba người bọn họ đều là mới gia nhập Luân Hồi Thành đi theo Diệp Thần đều chưa lập công nên họ đều cần muốn chiến công giúp củng cố một chút địa vị.

Cứ như vậy mới có thể chứng minh rằng Diệp Thần nhìn lầm bọn họ xác thật có thể đảm nhiệm chức đại tướng cầm binh.

Thời điểm ba người nói chuyện đại quân Luân Hồi Thành lại lần nữa giương cung ngắm bắn, một đợt mũi tên đầy trời lại thu đi hơn mười vạn tánh mạng binh lính Khăn Vàng.

Mà lúc này khoảng cách giữađại quân Luân Hồi Thành và đại quân Hoàng Cân sắp đạt tới năm trăm mét.

Trận địa đại quân Khăn Vàng.

Đào Thăng, Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu lãnh binh đến trận địa.

Nhìn tử thi đầy đất, thương binh thảm gào, sắc mặt Đào Thăng xanh mét rồi sau đó hai mắt phẫn nộ hướng về đại quân Luân Hồi Thành bạo thanh quát:

“Cung tiễn thủ chuẩn bị!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.