Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 388: Chấn động nhân tâm

Chương 390: Chấn động nhân tâm

“Diệp Thần! Đó là Diệp Thần chắc chắn là hắn!” Đào Thăng lúc này nhìn về phía Diệp Thần đang cưỡi kim sắc thiên mã hai mắt đột nhiên trợn lên sau đó mở miệng quát.

Giờ khắc này hắn nhớ tới lời đồn về Diệp Thần là tuổi trẻ, soái khí, là thánh cấp võ tướng và còn có một kim sắc thiên mã.

Mà người đang lãnh quân đoàn luân hồi hướng trận kia rõ ràng cùng người trong tin đồn kia giống nhau.

Chính xác mà nói căn bản là là cùng một người.

Đào Thăng vừa nói xong thì Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu đồng thời ngẩn người sau đó cùng hô: “Sao có thể!”

Xem ra Diệp Thần là Phiêu Kỵ Đại tướng quân lại là U Châu Mục, quán quân hầu thì việc lãnh binh xuất chinh đều không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng lãnh binh xuất chinh và tự mình lãnh binh nghênh trận lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tự mình lãnh binh ra trận như vậy quá nguy hiểm nếu vô ý sẽ bị mất mạng.

Nhưng sự thật thì đây lại chính là Diệp Thần tự thân lãnh binh ra trận.

Đào Thăng nghe thấy vậy liền liếc nhìn Ngô Hằng và Bùi Nguyên Thiệu sau đó vẻ mặt âm trầm nói:

“Khẳng định là hắn! Đáng chết nhưng gan hắn rất lớn, hắn cũng mạnh mà thủ hạ của hắn đều là đế cấp võ tướng cũng nhưng không tới nỗi đao thương bất nhập......”

Đào Thăng nói tới đây sắc mặt lập tức trầm xuống sau đó dữ tợn quát:

“Truyền lệnh dùng cung tiễn thủ cấp toàn lực công kích Diệp Thần! Nhất định phải bắn chết hắn, bắn chết Diệp Thần thì chúng ta sẽ bớt đi một kẻ địch lớn, binh chết hết cũng không sao, chỉ cần giết Diệp Thần thì tất cả tổn thất đều đáng giá.”

Đào Thăng muốn thông báo cho Trương Lương mau rời đi bởi vì Diệp Thần còn có quân đoàn luân hồi rất nguy hiểm thực lực thì cường quyền.

Giờ phút này đại quân khăn vàng căn bản không thể đối kháng được.

Nếu chỉ có một vạn người của quân đoàn luân hồi thì không có vấn đề gì.

Nhưng sự thật thì ngoài một vạn quân đoàn luân hồi còn có một trăm vạn đại quân phía sau.

Càng khủng bố hơn chính là một trăm vạn đại quân Luân Hồi Thành đều được mặc trên người trang bị cấp kim cương.

So về năng lực binh khí lực công kích hay tầm bắn thì khăn vàng đều kém xa.

Cứ như vậy quân khăn vàng nếu không nhanh rút lui tất nhiên chỉ có chết.

Cho nên Đào Thăng mới hạ lệnh gọi người thông báo Trương Lương mau chóng rút khỏi chiến trường và rời khỏi quận Chung Sơn .

Nhưng Đào Thăng không nghĩ tới chính là tướng lãnh chủ soiats quân đoàn luân hồi là cổ hán đế quốc có “Quân thần” xưng là Diệp Thần.

Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là tên đó còn dám tự mình lãnh binh ra trận.

Tuy bên trong đại quân khăn vangnf không có ai chống đỡ được đoàn quân luân hồi nhưng ngàn vạn đại quân khăn vàng nếu liều chết cũng không phải không thể giết chết Diệp Thần.

Chỉ cần làm lơ những binh sĩ trên chiến trường mà dùng cung tiễn thủ toàn lực bắn tên sẽ giết được hắn.

Đào Thăng nhận thấy không ai có thể ngăn cản vạn tiễn đồng phát dù người có mạnh đến đâu cũng không ngăn cản được.

Huống hồ giờ khắc này Diệp Thần lại tự đại đến đây ngay cả khôi giáp cũng không mặc, một cơ hội tốt như vậy Đào Thăng sao có thể bỏ qua được.

Bùi Nguyên Thiệu nghe đến đó sắc mặt liền thay đổi.

Bọn họ không nghĩ Đào Thăng lại hạ lệnh như vậy.

Nhưng hai người họ lập tức gật mạnh đầu rồi trầm giọng nói:

“Vâng! Nếu thiên công tướng quân muốn trách phạt chúng ta cũng sẽ cùng chịu với ngài!”

Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu nói xong liền thúc giục chiến mã hướng vào bên trong đại quân khăn vàng.

Không lâu sau cũng tiễn thủ đại quân khăn vàng nhận được mệnh lệnh toàn lực công kích Diệp Thần.

“Xe ù ù”

Vạn ngưu lao nhanh, động đất.

Diệp Thần đem theo quân đoàn luân hồi quân đoàn và một con ngựa đi trước, trong chớp mắt liền vọt tới phía trước đại quân khăn vàng sau đó liền mở ra hình thức chém giết.

Thí Thần Thương trên dưới tung bay hút từng tính mạng binh lính khăn vàng.

Thiên mã tiểu kim đấu đá lung tung đâm chết liên tiếp các binh lính khăn vàng.

Trường thương trong tay quân đoàn luân hồi liên tiếp đâm ra, từng người từng kẻ địch bị đánh bay.

Man hoang tê ngưu dùng sức đá binh lính phản quân bay lên trời có người hộc máu giữa không trung mà chết.

Binh lính khăn vàng không ngừng bay lên có người bạo liệt trong không trung lại có hộc máu mà chết giữa không trung, còn có người rơi xuống đất rồi lúc sau bị Man Hoang Tê Ngưu dẫm thành thịt nát.

“Ầm ầm ầm”

Quân đoàn luân hồi đi theo Diệp Thần xung phong lên mà không ai có thể kháng cự và không ai dám chắn.

Phía sau đại quân có những mũi tên trúc nháy mắt xuất hiện càng ngày càng nhiều và với tốc độ rất nhanh.

Nhưng qua một thời gian cung tiễn thủ đại quân khăn vàng đều không ngoại lệ tất cả đều kéo cung cài tên nhắm vào Diệp Thần và quân đoàn luân hồi.

Trong nháy mắt Diệp Thần đã phát hiện bất thường trong đại quân khăn vàng đại quân hai mắt lập tức nhảy dựng lên.

Đủ tàn nhẫn thế nhưng lại không quan tâm đến tính mạng binh lính còn đang chiến đấu...

Đây không chỉ muốn đối phó ta mà còn có cả quân đoàn luân hồi......

Không biết là ai hạ mệnh lệnh nhưng cũng nghĩ quá hay......

Nghĩ đến đây Diệp Thần lạnh lùng cười, ý niệm vừa động bẩm sinh linh bảo Hỏa Linh Châu nháy mắt xuất hiện ở bên người.

“Ong” một tiếng truyền đến.

Hỏa Linh Châu đột nhiên chấn động một ngọn lửa nháy mắt xuất hiện sau đó bao phủ lên quân đoàn luân hồi.

Đúng lúc này âm thanh xuyên không vô cùng dày đặc truyền đến.

“Cạc cạc cạc”

Chỉ thấy không dưới trăm vạn mũi tên bay trên trời trong khoảnh khắc rơi xuống.

Nhưng những mũi tên này đều không ngoại lệ tất cả đều hóa thành tro bụi.

Những mũi tên bắn về phía Diệp Thần mũi tên cũng vậy khi tới gần ba mét cũng bị đốt thành một đống tro tàn.

Đào Thăng vẫn luôn nhìn chăm chú vào chiến trường, khi nhìn thấy như vậy sắc mặt lập tức biến đổi sau đó kinh thanh hô: “Sao có thể!”

Hắn chẳng thể nghĩ tới Diệp Thần lại có thể thao tác với ngọn lửa điều này hoàn toàn vượt qua lý giải của hắn.

Trong lòng hắn chỉ có đại hiền lương sư Trương Giác mới có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh.

Hiện tại hắn thấy được đại địch khăn vàng, Đại Hán đế quốc Phiêu kỵ Đại tướng quân Diệp Thần cũng có thể điều kiển ngọn lửa hơn nữa uy lực lại cực kỳ mạnh ngay cả mũi tên cũng không thể xuyên qua.

“Này...... Sao có thể!” Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu hai người cũng kinh thanh hô.

Bọn họ cũng không nghĩ tới tên kia lại có bản lĩnh như vậy, điều này hoàn toàn vượt qua dự kiến của họ.

Ba người bọn họ bị Diệp Thần dọa cho sợ rồi thì những cung tiễn thủ khăn vàng công kích Diệp Thần và quân đoàn luân hồi làm sao lại không bị dọa, bọn họ nhận thấy đây là thủ đoạn tiên gia vậy mà bọn họ lại đi công kích “Tiên nhân”.

Trong nháy mắt tất cả cung tiễn thủ khăn vàng đều rất sợ hãi và muốn bỏ chạy.

Không ai dám lại tiếp tục bắn tên thậm chí có người còn vứt bỏ cung tiễn trong tay.

Cho dù những binh lính khăn vàng không công kích Diệp Thần nhưng giờ khắc này binh lính khăn vàng cũng đã bị dọa rồi.

Bọn họ không ai nghĩ là người họ công kích lại là “Tiên nhân”.

Do đó binh lính khăn vàng cho dù là Trương Giác cuồng tín đồ cũng phải suy nghĩ lại.

Đây là bản tính của dân chúng thời này.

Nghe đồn không đáng sợ mà đáng sợ chính là tận mắt nhìn thấy.

Hiện tại Diệp Thần có thể điều kiển ngọn lửa đã dọa cho bọn binh lính khăn vàng một màn hoảng sợ.

Diệp Thần nhìn thoáng qua đại quân khăn vàng liền khinh thường bĩu môi.

Đối với hắn mà nói có thể nhẹ nhàng tiêu diệt những binh lính khăn vàng này mà không tốn chút sức lực nào.

Nhưng Diệp Thần sẽ không làm như vậy bởi vì hắn còn muốn luyện binh, luyện ra một quân đoàn thiên hạ vô địch khác .

Luân Hồi Thành đã có bốn mươi mốt vạn binh lính thiên cảnh giới nhưng vẫn chưa đủ.

Diệp Thần muốn sở hữu thủ hạ binh lính đều phải tiến giai bẩm sinh, thiên hạ vô địch!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch