Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 387: Hướng trận

Chương 389: Hướng trận

“Dạ, tướng quân!”

Mười lăm vạn lực sĩ khăn vàng nghe đến đó đồng thời khom người nói sau đó hướng tới Chung Sơn quận.

Triệu Nhật Thiên lúc này nhìn về phía đại quân sĩ năm vạn lực sĩ khăn vàng gia nhập công thành hai mắt nhíu lại sau đó liền mỉm cười.

Hắn lập tức trở về vẻ mặt bình thường.

Hắn tính kế tới lui cố gắng hết sức cho Trương Lương tới Cgung Sơn quận với mục đích là để đối phó Diệp Thần.

Nhưng hiện tại Trương Lương không dám tuyên chiến với Diệp Thần nên hắn chỉ có thể tìm cách gây phiền phức cho người khác.

Mà đối tượng được lựa chọn lần này rất đơn giản.

Triệu Nhật Thiên là người chơi hiểu biết cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ về sự tích của Diệp Thần.

Hắn xem Diệp Thần chính là một tên ác quỷ dữ tợn rất thích nữ sắc và đầy dục vọng.

Nếu không thì sao tên kia lại muốn thu nhiều mỹ nữ lịch sử như vậy.

Ít nhất hắn thấy sự thật cũng chính là như vậy.

Đối với Triệu Nhật Thiên mà nói không giết được Diệp Thần thực thất vọng.

Có điều cũng không sao không giết được thì trước khi đi chỗ khác thì hắn cũng sẽ khiến Diệp Thần ghê tởm.

Chỉ cần có thể làm tên đó khó chịu hắn liền cảm thấy rất cao hứng.

Mà việc hắn định làm chính là dính líu tới các mỹ nữ nổi danh.

Giờ này khắc này chẳng sợ Chân Mật có như thế nào nhưng thân phận mỹ nữ siêu nhất lưu lịch sử này lại là thật.

Triệu Nhật Thiên nhận thấy chỉ cần để Diệp Thần biết Chân Mật bị Trương Lương bắt đi trăm phần trăm sẽ khó chịu… rất có thể ghen ăn tức ở cả ngày.

Đây cũng chính là việc mà Triệu Nhất Thiên muốn nhìn thấy.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là tên ngốc Trương Lương này lại chậm chạp không chịu vận dụng lực sĩ khăn vàng để công thành.

Bởi vì hắn lo lắng lực sĩ khăn vàng tham dự công thành sẽ có không ít thiệt hại.

Nếu không kịp bắt Chân Mật trước lúc Diệp Thần đến thì tính toán của hắn đi tong, lúc này Triệu Nhật Thiên mới lại tiếp tục gây khó khăn với Trương Lương.

Kết quả rất thuận lợi Trương Lương liền vận dụng lực sĩ khăn vàng tham dự công thành.

“Hắc hắc, Diệp Thần lão tử đến là để xem ngươi mất lão bà......”

Triệu Nhật Thiên vẻ mặt đắc ý tưởng tượng xong liền nhìn về phía quận Chung Sơn.

Phía trên tường thành .

Cúc Nghĩa, Cao Phát mỗi người phụ trách hai mặt tường thành toàn lực tổ chức mười binh phòng ngự đại quân khăn vàng tiến công.

Mũi tên không ngừng bắn ra lăn cây không ngừng nện xuống, thi thể đại quân khăn vàng bên dưới thành đã chồng chất như núi nhưng những phản quân còn lại không sợ chết tiến công tường thành.

Tứ phía tường thành Chung Sơn tất cả đều như vậy.

“Báo! Khởi bẩm tướng quân bắc tường thành mũi tên đã gần hết!” Một người mặt đen như mực truyền lệnh đột nhiên chạy tới trước mặt Cúc Nghĩa rồi khom người nói.

“Báo! Khởi bẩm tướng quân đông tường thành mũi tên gần hết, đá tảng đã hết!” Lại một tiếng cấp báo truyền đến.

“Chuẩn bị dầu hỏa!” Sau khi nghe báo cáo của hai tên lính liên lạc sắc mặt Cúc Nghĩa lập tức thay đổi rồi trầm giọng quát.

Đứng bên cạnh Cúc Nghĩa quan sát thế cục chiến trường Điền Phong đột nhiên sửng sốt sau đó nhìn về phía phía đông bắc mừng như điên nói:

“Tướng quân chớ kinh hoàng hãy xem kìa.”

Cúc nghĩa nghe thấy Điền Phong nói vội vàng nhìn lại sau đó mừng như điên hô:

“Đó là...... Đó là...... Viện quân!

“Chính xác mà nói đó là quân của Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần...... Chung Sơn sống rồi!” Điền Phong thở dài rồi sau mở miệng nói.

“Ha ha ha, trời không tuyệt ta! Nếu Phiêu Kỵ Đại tướng quân tới thì những tên tặc tử khăn vàng này chắc chắn sẽ chết không có đất chôn!” Nghe thấy vậy hắn liền ngửa mặt lên trời quát lớn.

Vừa nói xong binh lính thủ thành ở tường thành phía trên đồng thời trừng lớn hai mắt nhìn về phía đông bắc.

Nơi đó bụi mù cuồn cuộn ánh sáng kim cương không ngừng lập loè lá cờ lớn có hiệu chữ “Diệp” bay phấp phới.

Tuy ở cách xa nhìn không rõ nhưng những binh lính có thị lực tốt thì thấy rõ trên mặt lá cờ có chữ “Diệp”.

Giây tiếp theo binh sĩ thủ thành ở tường thành phía trên lập tức vỗ tay.

“Ha ha ha, Phiêu Kỵ Đại tướng quân là mã kỵ Đại tướng quân ta đã nhìn thấy soái kỳ của ngài ấy!”

“Được cứu rồi chúng ta được cứu rồi!”

“Trời xanh có mắt, Phiêu kỵ Đại tướng quân nhất định có thể tiêu diệt bọn phản tặc khăn vàng......”

Binh lính thủ thành trên tường vỗ tay hai mắt Điền Phong co rụt lại rồi hô lớn:

“Mau! Chuẩn bị đi.”

Cúc Nghĩa cũng vào lúc này phát hiện ra chỗ không thích hợp bởi vì chiến trường phía trên xuất hiện mười lăm vạn người vai trần trong binh lính khăn vàng, cơ thể bọn họ to lớn hơn nữa trên người lại mang ánh hào quang, mũi tên rơi xuống người bọn họ chỉ là đơn giản bị hất văng ra không hề có chút tổn hại.

Hơn nữa theo sự xuất hiện của bọn họ có đám binh lính khăn vàng công thành càng điên cuồng.

“Chuẩn bị đi! Mau! Tuyệt đối không thể để những tên phản tặc đó bước lên thành!”

Cúc Nghĩa nhìn đến nơi này thình lình hít hà một hơi sau đó mở miệng kêu lên.

Giây tiếp theo nhóm binh thủ thành vội vàng bắt đầu xạ kích mà những binh lính phụ trách chuẩn bị vật tư thủ thành nấu một nồi dầu hỏa chụp tới lỗ châu mai.

Trận địa Luân Hồi Thành.

Diệp Thần đem theo quân đoàn luân hồi giết hết quân khăn vàng liền trực tiếp nhìn về phía lá cờ sở tại ở đại bản doanh phản quân không biết là ba huynh đệ kia là ai.

......

Diệp Thần vừa tưởng tượng xong thì binh lính Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp thống soái đi tới chỗ Diệp Thần.

Ba người họ mở to mắt cộng thêm sùng bái nhìn về hướng Diệp Thần sau đó khom người ôm quyền nói:

“Bái kiến chủ công!”

Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi mở miệng nói với ba người:

“Mười vạn binh này tạm thời giao cho các ngươi dẫn dắt, hãy nhớ lấy chớ có cậy mạnh mà tất cả phải lấy luyện binh là chính, phải tận lực chém giết phản tặc khăn vàng.”

“Dạ, chủ công” Quan Vũ Trương Phi, Trương Cáp nghe thấy vậy không chút do dự khom người nói.

Diệp Thần gật đầu tay phải cầm Thí Thần Thương ngay sau đó hướng tới đại quân khăn vàng mà mở miệng quát:

“Xung phong!”

“Giết! Giết! Giết”

Quân đoàn luân hồi cùng hô lên sát khí mãnh liệt mà cuồng bạo trong nháy mắt bốc lên.

Giây tiếp theo quân đoàn luân hồi trực tiếp xung phong đi theo Diệp Thần.

“Ầm ầm ầm”

Vạn sinh lao nhanh đại địa chấn động.

Quân đoàn luân hồi đi theo phía sau Diệp Thần với khí thế bá đạo, ngang ngược, cường đại không thể địch nổi mà trực tiếp nhằm về phía đại quân khăn vàng.

Trận địa khăn vàng.

Đào Thăng, Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu nhìn quân đoàn luân hồi đang xung phong đồng thời ngẩn ngơ.

Bởi vì hướng xung phong của quân đoàn luân hồi căn bản sẽ không đi qua chỗ bọn họ.

“Bọn họ...... Bọn họ không để chúng ta trong mắt? Thế nhưng...... Thế nhưng không đến nỗi không thèm tới tấn công chúng ta......” Bùi Nguyên Thiệu vẻ mặt dại ra nói.

“Phương hướng đó có khả năng đến chỗ chủ soái trước… đây là bọn họ muốn giết binh của chúng ta trước sao?” Phó tướng Ngô Hằng vẻ mặt nghi hoặc nói.

Đào Thăng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền quát lớn:

“Không hay rồi! Mục tiêu của bọn họ là tướng quân nhân công, bọn họ muốn hướng trận!”

“Cái gì! Vạn người cũng dám hướng trận?” Bùi Nguyên Thiệu nghe đến đó lập tức thất kinh sau đó mở miệng hô.

Hắn vừa kêu xong trên mặt liền biến đổi. Bởi vì hắn nghĩ tới quân đoàn luân hồi đều rất mạnh mỗi người lại đều là đế cấp võ tướng.

Lại phối hợp ngang ngược đến cực điểm, tàn nhẫn đến không có bằng hữu, trực tiếp hướng trận thật đúng là không có gì là không thể.

Nghĩ đến đây mặt Bùi Nguyên Thiệu liền trắng bệch.

Hành động của quân đoàn luân hồi căn bản là không xem ngàn vạn đại quân khăn vàng này ở trong mắt.

Nhưng Bùi Nguyên Thiệu thật sự không nghĩ ra lý do gì để có thể châm chọc quân đoàn luân hồi càng không nghĩ ra trong đại quân khăn vàng có ai có thể ngăn cản được quân đoàn luân hồi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chân Mật : ăn Chiêu Chân hoàng hậu (Chữ Hán: 文昭甄皇后; 26 tháng 1 năm 183 - 4 tháng 8, 221), còn được gọi là Chân Mật hoặc Chân Phục (甄宓; do chữ 宓 có cách đọc nữa là Phục), Chân Lạc (甄洛), đương thời xưng là Chân phu nhân (甄夫人), là nguyên phối phu nhân của Nguỵ Văn đế Tào Phi, vị Hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Ngụy Minh đế Tào Duệ, người kế vị của triều đại này.

Nổi tiếng với nhiều truyền thuyết xoay quanh mình, Chân phu nhân được lưu truyền trong dân gian với sắc đẹp lộng lẫy, làm động lòng Tào Tháo và 2 người con trai Tào Phi và Tào Thực. Có một câu nói trong dân gian được cho là ở thời Tam Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của nàng: "Giang Nam hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu"[1].

Đương thời khi còn sống, bà chưa từng được phong làm Hoàng hậu mà chỉ được gọi là Chân phu nhân. Thụy hiệu Hoàng hậu là do Tào Duệ truy tôn bà khi làm Hoàng đế.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch