Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 386: Bẻ gãy nghiền nát

Chương 388: Bẻ gãy nghiền nát

Đào Thăng rất muốn khống chế nỗi sợ hãi trong lòng nhưng căn bản không khống chế được.

Quân đoàn luân hồi khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm loại cảm giác này rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi hắn không thể tưởng tượng nổi.

“Sao...... Sao có thể!” Đột nhiên có một tiếng hô kinh hãi được truyền ra từ trong miệng phó tướng Ngô Hằng.

“Những kỵ ngưu kỵ binh đó rốt cuộc tại sao lại tồn tại được chẳng lẽ họ đều là đế cấp võ tướng!” Bùi Nguyên Thiệu nhìn quân đoàn luân hồi đang xung phong vẻ mặt đầy khiếp sợ hô.

Giờ khắc này Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu đều cảm nhận được nguy hiểm mà nguy hiểm này mãnh liệt đến cực điểm.

Bọn họ có loại cảm giác này như thể nếu tiếp xúc với quân đoàn luân hồi bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Bọn họ đều là hoàng cấp võ tướng đối mặt đế cấp võ tướng sẽ chả thể nào thắng điều này không thể nào che dấu được mà tùy ý làm bậy trước mặt đế cấp võ tướng thì sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.

Đế cấp võ tướng ngày thường sao có thể dễ dàng xem như vậy nếu nhìn thấy cũng chỉ có một hai cái căng lắm là ba năm cái.

Mà hiện tại bọn họ nhìn thấy cả vạn binh lính chính quy đang tỏa ra khí tràng oai hùng.

Sự thật đã rất rõ ràng binh lính quân đoàn luân hồi đều là đế cấp võ tướng!

Nghĩ đến việc bọn họ muốn tuyên chiến với đám trâu bò khiến sắc mặt chúng đều nhợt nhạt hết.

Căn bản đánh liều mạng cũng vô dụng mà không đánh cũng sẽ bị nghiền cho ra phân.

Đối với tiên thiên cảnh giới đặc biệt là đạt tới thực lực đế cấp võ tướng thì bọn họ đã quá rõ ràng với sự chênh lệnh của từng cấp bậc.

Bọn họ không có cách nào ngăn cản chứ đừng nói đến binh lính và thủ hạ dưới trướng.

Đào Thăng, Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu khiếp sợ mà các binh lính đại quân khăn vàng cũng lộ ra ánh mắt khiếp đảm, hai chân run lên, sợ co rúm đến mức muốn lui về phía sau.

Chưa tuyên chiến mà sự khiếp sợ đã xuất hiện ở bên trong đại quân khăn vàng.

Bọn họ bị khí thế của quân đoàn luân hồi làm cho chấn động, bị Man Hoang Tê Ngưu khổng lồ kia làm cho kinh ngạc, bị hơi thở hung tàn làm cho hoảng sợ.

Đúng lúc này tiếng gầm rú lại truyền đến càng ngày càng gần càng ngày càng vang.

Giây tiếp theo, lá cờ có chữ “Diệp” màu vàng đang phấp phới đột nhiên xuất hiện, sau đó một bầy ngựa phóng nhanh như bay và kỵ binh xuất hiện ở chiến trường.

Trong nháy mắt đại quân kỵ binh khổng lồ xuất hiện ánh sáng kim cương.

Đang hoảng sợ Đào Thăng liền hoàn hồn hai mắt đột nhiên co lại rồi quát lớn:

“Không hay rồi!! Mau! Mau đi cáo tướng quân tình báo bị nhầm, lực sĩ khăn vàng chắn không nổi Diệp Thần!”

Đào Thăng đã biết Diệp Thần có thể triệu hoán Bạch Hổ nhưng hắn không nghĩ thuộc hạ của Diệp Thần lại mạnh như vậy mạnh tới mức đáng sợ.

Lại còn có một vạn đế cấp võ tướng.

Dù không triệu hoán Bạch Hổ thì hắn cũng không có cách nào ngăn cản.

Nếu triệu hoán Bạch Hổ hắn càng không thể che chắn.

Nếu quân đoàn luân hồi không cưỡi man thú mà Diệp Thần cũng không thể triệu hoán Bạch Hổ thì hắn còn có thể một mình tuyên chiến nhưng sự thật lại không phải như vậy.

“Ầm ầm ầm”

Vạn binh lao nhanh đại địa chấn động.

Diệp Thần đầu tàu gương mẫu tay phải cầm thần thương không chút do dự chém về phía gần năm vạn lực sĩ khăn vàng.

“Xoạt,

Lạp, lạp, lạp” Mấy tiếng truyền đến.

Năm cái đầu của lực sĩ khăn vàng nhanh chóng bay lên.

Bọn họ lấy làm tự hào về hộ thể kim quang còn có phòng ngự vô cùng mạnh mẽ kia làm cho đám người này trở nên bất bại.

“Oa oa”

Âm thanh máu phun trào của năm thân thể nhanh chóng vang lên.

Chỉ thấy năm lực sĩ khăn vàng không có đầu thân thể trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy.

“Khụ, khụ”

Ngay sau đó thanh âm va chạm vang lên dày đặc.

Lực sĩ khăn vàng bị thiên mã tiểu kim đâm bay liên tiếp liền hộc máu mà chết giữa không trung.

Thiên mã tiểu kim không ngừng đi về phía trước các lực sĩ khăn vàng không ngừng bị ngạnh sinh sinh đâm bay, đâm chết.

Diệp Thần cưỡi thiên mã tiểu kim tay phải cầm thần thương chém từng nhát từng nhát một rất đơn giản mà thô bạo, lực sĩ khăn vàng bị chém giết thành từng mảnh thân thể nổ thành vô số phần.

“Xôn xao, xôn xao”

Từng mảnh vật phẩm lập loè các loại ánh sáng phát ra theo các lực sĩ khăn vàng tử vong.

Nếu người chơi ở đây mà nhìn thấy chút vật phẩm này chắc chắn sẽ đỏ mắt đến phát cuồng.

Bởi vì tuôn ra các vật phẩm đều không có một cái nào là rác rưởi cả, trang bị thấp nhất cũng đạt tới địa cấp mà đại bộ phận trang bị đều là thiên cấp.

Càng làm cho người chơi điên cuồng hơn chính là khắp nơi trên mặt đất đều là công pháp, thấp nhất chính là đế cấp công pháp còn lại đều là thánh cấp công pháp.

“Ầm ầm ầm.”

Quân đoàn luân hồi tiến đến trong tay đều là trường thương gây chấn động.

“Ha, ha”

Âm thanh vù vù vang lên rung trời.

Trường thương trong tay các binh lính này đều sáng lên sau đó liền cắm về phía các lực sĩ khăn vàng.

“Vèo, vèo, vèo”

Vô số âm thanh truyền đến.

Trong nháy mắt các binh lính này đã cắm xuyên vào các lực sĩ khăn vàng.

“Ầm ầm ầm”

Quân đoàn luân hồi xông thẳng qua gần năm vạn lực sĩ khăn vàng chưa được một lúc liền bị hạ gục không một ai sống sót.

Nơi xa.

Đào Thăng nhìn đến đây bất giác rùng mình rồi hướng về phía tiểu binh đã nhận được mệnh lệnh nhưng bị cảnh lực sĩ khăn vàng bị quân đoàn luân hồi chém giết làm cho hồn vía bay lên mây, liền quát lớn:

“Hỗn đản! Mau đi cáo nhân công tướng quân lập tức rút lui! Mau!”

Trận địa đại quân Luân Hồi Thành.

Giờ khắc này, Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp đồng thời trừng lớn hai mắt.

Bọn họ biết Diệp Thần rất mạnh quân đoàn luân hồi cũng rất mạnh nhưng khi chính mắt nhìn thấy bọn họ mới biết được rằng bọn họ vẫn là đánh giá thấp thực lực của chủ công và cũng xem nhẹ thực lực của quân đoàn luân hồi.

Đặc biệt là Diệp Thần quả thực mạnh đến nỗi không ai có thể tin được.

Tiến lên cảnh giới kia thì việc bẻ gãy hay nghiền nát lực sĩ khăn vàng đơn giản đến cực điểm.

Nghĩ đến đây, ba người đồng thời cười sau đó giơ binh khí trong tay lên và hô to:

“Chủ công, vạn thắng! Vạn thắng!”

Ba mươi vạn binh lính thủ hạ của Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp cùng binh lính Luân Hồi Thành đồng thời nhấc binh khí lên và hô to:

“Chủ công, vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!”

Tiếng hét vang vọng trời cao.

Sĩ khí của quân Luân Hồi Thành ngày một tăng lên còn của đại quân khăn vàng càng ngày càng muốn đầu hàng.

Lực sĩ khăn vàng manh đến như thế nào đám phản quân sao có thể không biết

“Tướng quân thiên công Trương Giác xem lực sĩ khăn vàng kia là “Thiên hạ vô địch”, không ai có thể đã thương. “

Mà hiện tại bọn họ cảm nhận lực sĩ khăn vàng vô địch bị người chém dưa xắt rau đánh bại chỉ bằng chút công phu.

Trận địa đại quân khăn vàng.

Đào Thăng tự nhiên phát hiện sĩ khí bọn lính đang muốn đầu hàng nên giờ phút này hắn chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để có thể nhanh rời khỏi nơi này.

Quân đoàn luân hồi quá khủng bố hắn căn bản không thể nào chống lại bọn họ.

Liền cho binh lính đã uống nước bùa thì chỉ xuất hiện một cái tình huống chính là tất cả đều bị chém giết chứ đừng ai nghĩ đến việc sống sót.

Soái kỳ sở tại đại quân khăn vàng.

Trương Lương nhìn người ở Chung Sơn quận sắc mặt rất khó coi.

“Nhân công tướng quân dùng khăn vàng lực sĩ đi như vậy bọn họ không có cách nào phản kháng được.” Triệu Nhật Thiên liếc nhìn Trương Lương rồi chân thành khuyên nhủ.

Trương Lương nghe thấy vậy liền hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng quát:

“Lực sĩ khăn vàng nghe lệnh, toàn lực công thành , bắt người lại đây cho ta!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch