Mệnh lệnh của ba người nhanh chóng được truyền đi, ba mươi vạn quân Luân Hồi Thành liền bỏ qua đám lực sĩ một lần nữa chọn binh lính Khăn Vàng bình thường làm đối tượng công kích.
Mà ba người Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp phi ngựa lao vào đám lực sĩ Khăn Vàng mà giương cung bắn.
Một chuỗi lại một chuỗi lực sĩ Khăn Vàng không ngừng bị ba người bắn chết. Nhưng dù vậy đoàn lực sĩ vẫn không hề dừng bước càng không ai sợ sệt như cũ dũng mãnh truy kích ba mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành.
Trận địa Khăn Vàng.
Đào Thăng nhìn thấy đại quân Luân Hồi không dám trực tiếp đối đầu trực diện liền kinh bỉ vô cùng. Nhưng vui chưa bao lâu đã chứng kiến cảnh ba địch tướng liên tục bắn chết nhóm lực sĩ sắc mặt liền xanh mét.
Hắn thật không ngờ chỉ là ba võ tướng của Luân Hồi Thành thế nhưng có thể đem lực sĩ Khăn Vàng, còn là lực sĩ Khăn Vàng đã dùng phù chú biến thành kẹo hồ lô xuyên tới xuyên lui.
Lấy thân thủ của Đào Thăng hắn nhiều nhất cũng chỉ giết được ba người như thế, nhưng trước mắt hắn là gì một mũi tên đơn giản thôi cũng đã có thể xuyên qua mười hai tên lực sĩ
Kết quả này không nghi ngờ đã giáng cho Đào Thăng một cái tát rằng ba võ tướng kia thực lực siêu cường thậm chí bỏ xa hắn.
Mấu chốt nhất chính là lực sĩ Khăn Vàng căn bản không đuổi kịp đại quân Luân Hồi Thành, chẳng những đuổi không kịp còn không ngừng bị ba võ tướng nọ bắn chết.
“Đáng chết, Phiêu Kỵ Đại tướng quân kia sao có thể có võ tướng mạnh như vậy!” Ngô Hằng tức tối gằn giọng.
Vốn là hắn cho rằng lần tấn công này Diệp Thần làm thống soái nhưng khi đến gần hắn mới phát hiện không nhìn thấy đại kỳ Diệp tự của Diệp Thần.
Nếu vậy cũng chỉ có một lời giải thích bên trong nhánh quân Luân Hồi Thành này căn bản không có Diệp Thần dẫn binh.
Tuy vậy đám người này vẫn cho hắn cảm giác không thể chiến thắng được.
Loại cảm giác này Đào Thăng rất không thích, chính là nó lại xuất hiện vô cùng chân thật.
“Tướng quân, cứ như thế không phải cách nếu bọn họ đặt mục tiêu lên lực sĩ Khăn Vàng, năm vạn lực sĩ kia chỉ sợ......” Bùi Nguyên Thiệu nhìn thoáng qua những lực sĩ Khăn Vàng bị bắn chết âm trầm nói.
“Ta biết......” Đào Thăng nỗ lực ổn định trái tim bởi vì bạo nộ mà nhảy lên kịch liệt trầm giọng gắt.
Dứt lời hắn liền cầm lấy ngọc phù do dự một thoáng sau đó cắn răng trực tiếp bóp nát.
Ngọc phù vỡ vụn, một mảnh hồng quang trong giây lát thoát ra bao phủ lên tất cả lực sĩ còn sống.
Một cổ khí thế mạnh mẽ trong khoảnh khắc xuất hiện trên người lực sĩ Khăn Vàng điên cuồng tỏa ra.
Đó là hiệu quả đặc thù do tiến giai mà có.
Rất rõ ràng đám lực sĩ Đào Thăng mang đến giờ phút này đều được ngọc phù mạnh mẽ tăng thêm một cảnh giới tiến giai thẳng lên tiên thiên cảnh giới.
Nói đơn giản một chút hiệu quả sau lên đám lực sĩ sau khi bóp nát ngọc phù cũng tương đương với Trương Giác tự mình chúc phúc cho họ có thể cưỡng chế tăng thêm một cảnh giới.
Chẳng qua nếu cứ như vậy lực sĩ Khăn Vàng liền thành tử sĩ, không chiến đấu đến cuối cùng tuyệt sẽ không dừng lại.
Cho dù ở đây có Trương Lương cũng vô dụng.
Giờ này khắc này Đào Thăng chỉ còn một chiêu đó, không hơi đâu sợ Trương Giác quở trách nữa.
Hắn không dám trì hoãn thêm, nếu lại trì hoãn binh hắn mang đến còn có lực sĩ Khăn Vàng đều phải tử trận.
Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu thấy hành động của Đào Thăng liền biến sắc.
Bởi vì người kia không được chủ tướng đồng ý đã bóp vỡ ngọc phù có thể sẽ bị Trương Giác trách phạt.
Nhưng nghĩ đến tình huống hiện giờ, Ngô - Bùi hai người lại khôi phục bình thường.
“Tiên thiên cảnh giới, nhất định có thể đuổi theo những kỵ binh Luân Hồi Thành đó cứ như vậy ba võ tướng kia dù có lợi hại hơn nữa cũng đừng nghĩ đến việc giữ mạng cho đám lính kia!” Đào Thăng thở hắt ra một ngụm dài trầm giọng nói
“Tướng quân chớ lo đến lúc đó hai người chúng ta tất sẽ vì tướng quân cầu tình, nếu thiên công tướng quân muốn trách tướng quân, hai người chúng ta nguyện ý dốc hết sức gánh vác!” Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu liếc nhanh qua nhau khuyên nhủ Đào Thăng.
Đào Thăng sửng sốt rồi sau đó lắc lắc đầu thở dài:
“Việc này tướng quân nếu muốn trách phạt cũng không liên quan tới các ngươi, chớ để dính líu vào.”
Dẫn đầu đại quân đang lao nhanh Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp bỗng phát hiện đoàn lực sĩ Khăn Vàng đột nhiên có thêm một vầng hào quang sắc mặt khó coi cực kì.
Bởi vì đám lực sĩ đó có vẻ đang điên lên.
Tốc độ chúng đuổi theo không kém chiến mã của họ là bao.
Cứ tiếp tục như thế đại quân Luân Hồi Thành tất nhiên sẽ bị đuổi kịp, binh lính có thể gặp phải nguy hiểm.
Rốt cuộc thủ hạ của bọn họ chỉ mới là tân binh so với bọn lực sĩ đã tiến giai lên tiên thiên cảnh giới đó kém xa quá nhiều.
Đúng lúc này một âm thanh chấn động vọng đến như đất trời nổ tung.
“Ầm ầm ầm”
Thanh âm từ xa loáng cái tới gần chỉ mất vài giây, cây cối xa xa đổ rạp nhường lối, hiện ra một nam tử cưỡi chiến mã kim sắc đang phi đến đây.
Nam tử thân xuyên trường bào màu trắng một đầu tóc dài phần phật theo gió áo choàng phía sau cuồn cuộn tung bay.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt cương nghị, phong thái vẫn như cũ khí thế bức người.
Trong giây lát một đại quân số lượng tầm trên dưới 1 vạn, cưỡi Man Hoang Tê Ngưu cấp tốc phóng tới.
Bọn họ hơi thở mạnh mẽ sắc như lưỡi đao phảng phất muốn chém hết mọi thứ.
“Là chủ công!” Bóng dáng nam tử lọt vào tầm mắt, Quan Vũ kinh ngạc mở to mắt la lên.
“May mắn chủ công tới đúng lúc... bằng không......” Trương Cáp mừng như điên reo lên.
“Ha ha ha, chủ công tới, Khăn Vàng đáng chết gặp xui xẻo rồi!” Trương Phi cuồng tiếu nói to.
“Ầm ầm ầm”
Vạn ngưu lao nhanh mặt đất rung chuyển.
Diệp Thần đang lao đi thấy tình thế trước mắt thì nhướng mày.
Mẹ kiếp! Lại là lực sĩ Khăn Vàng còn nhiều thế này......
Lại thêm một mùa bội thu......
Diệp Thần đang định đến đây đột nhiên phản ứng lại có gì đó không thích hợp lập tức phóng mắt đảo quanh.
Giây tiếp theo Diệp Thần đột nhiên trừng lớn mắt.
Mẹ nó! Một con cá lớn!
Là Trương Giác hay Trương Bảo hay là Trương Lương?
Mặc kệ là kẻ nào đừng hòng nghĩ thoát được!
Diệp Thần nghĩ vậy liền cười lớn, tay phải vung lên Thí Thần Thương đen nhánh khổng lồ nắm chặt trong tay mở miệng quát:
“Xung phonggggg!”
“Giết! Giết! Giết!”
Tiếng hô ứng gào lên như đâm thủng tầng không.
Trong chớp mắt quân đoàn Luân Hồi liền triển khai theo hình thức mười nhánh nhanh chóng lao đến nơi Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáp đang bị lực sĩ Khăn Vàng truy kích.
Trận địa Khăn Vàng.
Đào Thăng nhìn thấy quân đoàn Luân Hồi đột nhiên xuất hiện trên chiến trường kinh hãi thét lên:
“Tọa kỵ kia là thứ đồ quỷ quái gì, sao quân địch lại có thứ này?”
Đào Thăng cũng không biết gì về Man Hoang Tê Ngưu nhưng cũng đủ làm hắn đâm ra sợ hãi không thôi.
Con nào con nấy cái đầu hung tàn, khí tức bạo ngược, hơn nữa một đám hình thể cực đại, được vũ trang đến tận răng, chỗ không có giáp bảo vệ thì lại kín mít một tầng vảy dày nặng.
Quá rõ ràng đám vật sống đó căn bản không dễ chọc vào.
Càng đừng nói giờ này khắc này bọn chúng đang trong trạng thái xung phong chính là lực sĩ Khăn Vàng bị chúng nó đụng vào, tám chín phần mười không tàn cũng phế.
Đào Thăng nghĩ tới nghĩ lui con ngươi đột nhiên co lại.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng hô giết của quân đoàn Luân Hồi đã vậy còn cảm nhận được sát khí kinh khủng kia. Đào Thăng hắn đứng cách xa vậy mà cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Sát khí kia, khí thế kia khủng bố đến cực điểm, đến linh hồn hắn cũng không tự chủ được mà run rẩy.