“Lão Quan, ngươi nhìn cái gì?” Trương Phi sau khi nghe được Quan Vũ kinh hô không khỏi kinh ngạc rồi sau đó theo ánh mắt Quan Vũ nhìn về phía không trung.
Giây tiếp theo Trương Phi liền ngẩn ngơ rồi sau đó kinh thanh hô: “Chủ công...... Chủ công bay......”
Trương Cáp, Cúc Nghĩa, Cao Thuận, Quách Gia, Điền Phong cũng đúng lúc này nhìn về phía không trung.
Giây tiếp theo mọi người đồng thời ngẩn người.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, chủ công bọn họ - Diệp Thần lại có thể ngự binh phi hành.
Bọn họ hiện tại chỉ biết chủ công sẽ mang theo quân đoàn Luân Hồi sử dụng Chu Tước chiến trận, một khi sử dụng Chu Tước chiến trận hắn liền có thể mang theo quân đoàn Luân Hồi cùng phi hành trên không trung.
Nhưng đó là sử dụng chiến trận mà hiện tại chủ công không hề dùng đến lại có thể mang theo năm thiếu nữ cùng nhau bay lên.
Diệp Thần như vậy khiến bọn thuộc hạ sao có thể không khiếp sợ.
Nơi xa khi Diệp Thần lại chuẩn bị lần nữa xuất chinh thì các người chơi mỗi người một lời thảo luận.
Đột nhiên, một người đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó mở miệng hô:
“Mẹ kiếp! Ta nhìn hoa mắt rồi sao, ta nhìn có người bay......”
“Nơi nào, Nơi nào......”
Thực mau từng người từng người đều nhìn về phía không trung.
Không lâu sau một tiếng kinh hô trong nháy mắt vang lên.
“Mẹ kiếp! Là sự thật! Thật sự có người phi hành ...... Này...... Này không phải tam quốc sao, sao lại có thể bay?”
“Mẹ nó cũng kỳ quái a, nơi này lại không phải tiên cảnh gì đó, sao có thể bay chứ”
“Đó là Diệp Thần lão đại! Mau xem, kia là Diệp Thần lão đại!”
“Mẹ kiếp, thật đúng là không nghĩ tới Diệp Thần a, hắn lại có thể bay được rồi, đây là cảnh giới gì?”
“Khẳng định rất cao, hơn nữa siêu phàm thoát tục ...”
“Xem ra trước đó những người đó phỏng đoán là sự thật, thế giới này thật sự có thể thành tiên, dù là Nhân tộc hay là Yêu tộc cũng đều có thể”
“Này không phải nói về sau chúng ta cũng có thể trường sinh bất tử?”
“Khẳng định, bất quá có cái tiền đề a... ngươi có thể sống đến lúc ấy......”
Các người chơi trong nháy mắt trầm mặc.
Những gì các người chơi nói chính là sự thật bọn họ không thể không đối mặt, thế giới hiện thực rất không an toàn, đến lúc đó, muốn sống thật sự rất khó.
Bởi vì thuộc tính “Khu an toàn” của thành thị một khi biến mất sẽ không còn gì cản trở Yêu tộc, dựa theo bản tính yêu thích ăn thịt người của Yêu tộc thì trăm phần trăm sẽ ra tay công kích Nhân tộc đầu tiên.
Mà điều này cũng là vấn đề các người chơi sắp gặp phải.
Sau một lát trầm mặc một người chơi cắn chặt răng rồi sau đó mở miệng hô:
“Lão tử quyết định, cho dù Diệp Thần lão đại không thu nhận tiểu đệ, lão tử cũng phải đi đến thế giới Luân Hồi thành ở hiện thực, nơi đó chắc chắn là nơi an toàn nhất thế giới!”
“Nhưng Diệp Thần lão đại không thu nhận tiểu đệ thì đến nơi đó cũng không vào thành được a.”
“Ở ngoài thành cũng không sao, dù sao ở nơi đó Diệp Thần lão đại so với các lĩnh chủ kia chẳng những an toàn hơn còn không cần lo lắng bị khinh thường!”
“Các ngươi nghĩ tới không, Diệp Thần lão đại nếu không cho phép chúng ta tới gần trong vòng trăm dặm Luân Hồi Thành thì còn có thể làm nên cái gì?”
“Này... Không thể nào...”
“Diệp Thần lão đại hẳn là không có tàn nhẫn như vậy”
“Người ta cho tới nay đều không thu nhận bất cứ một tiểu đệ nòa, lúc này đây chỉ sợ cũng không ngoại lệ.”
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ có thể chờ thuộc tính an toàn của thành thị biến mất rồi sau đó bị Yêu tộc giết chết sao?”
Các người chơi trầm mặc mọi người đều rõ ràng cách hành xử của Diệp Thần bằng không sẽ không nói như vậy.
Không bao lâu một người hung hăng nắm đấm tay rồi sau đó mở miệng nói:
“Cho dù sao... đó cũng an toàn hơn những nơi khác các ngươi ngẫm lại thực lực của Diệp Thần , xung quanh Luân Hồi thành ở hiện thực trăm phần trăm không có Yêu tộc.
Cho dù có, cũng sẽ thực mau đã bị Diệp Thần xử lý, hắn không thể mặc cho Yêu tộc ở xung quanh Luân Hồi Thành, cho nên nếu Diệp Thần cấm chúng ta ở gần trăm dặm ngoài Luân Hồi Thành cũng tốt hơn so với hiện tại.”
Lời của người này nói vừa rơi xuống đất các người chơi một đám tức khắc lộ ra ánh mắt hưng phấn.
Bởi vì người này nói rất đúng Luân Hồi Thành ở thế giới hiện thực trăm phần trăm an toàn hơn nơi khác.
Nơi khác cho dù có lĩnh chủ kiến tạo lãnh địa , xây dựng tường thành to lớn cũng không có thể trụ được tiến công của Yêu tộc, cho dù phòng vệ được cũng khiến bọn họ mất mấy mạng người.
Mà hoàn toàn khác so với ở thành thị của Diệp Thần.
Diệp Thần là kẻ đệ nhất Nhân tộc, thực lực cường đại, thế lực khổng lồ nên không ai có thể chống lại chỉ cần đi theo Diệp Thần thì hoàn toàn không cần lo lắng.
Nếu hắn thật sự không cho bọn họ tới gần Luân Hồi Thành, bọn họ cũng không ngại đi xa một chút nhưng chỉ cần trong phạm vi ảnh hưởng của thành sẽ an toàn hơn rất nhiều
Nghĩ đến đây các người chơi một đám gật gật đầu thật mạnh rồi sau đó nhiệt liệt thảo luận.
“Không sai, nếu làm như vậy, chỉ cần có thể đến Luân Hồi Thành, cho dù là gần đó cũng sẽ an toàn hơn nhiều so với nơi chúng ta đang ở.”
“Không sai, chúng ta đều đi nếu là cùng ở một thành thị an toàn vậy thì kết bạn mà đi, như vậy tỷ lệ đuổi tới Luân Hồi Thành sẽ lớn hơn một chút.”
“Ta ở kinh thành......”
“Ta ở ma đô......”
Thời điểm các người chơi kịch liệt thảo luận một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Chủ công vạn tuế vạn tuế! Vạn tuế!
Trăm vạn người lên tiếng hét lớn, chấn động. trời cao
Lại là đại quân Luân Hồi Thành cũng thấy được người “Ngự kiếm phi hành” chính là Diệp Thần, bọn họ mỗi người kích động, hưng phấn.
Rất nhiều người mộng tưởng phi hành tuy nhiên cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Mà hiện tại chủ công bọn họ - Diệp Thần thể hiện năng lực phi hành, các binh lính Luân Hồi thành sao có thể không kích động, sao có thể không hưng phấn.
Bọn họ xem ra chủ công là thiên hạ vô song!
Mọi người tự hòa vì bản thân là binh lính của Luân Hồi Thành, vì đi theo Diệp Thần mà tự hào.
Không trung.
Diệp Thần dùng “Binh” tự quyết, không ngừng sử dụng binh khí tạo thành thảm bay mang theo Chân Lạc, Chân Khương, Chân Đạo, Chân Đoái, Chân Vinh bay tới Luân Hồi Thành với tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà cả sáu người lại không hề có bị gió to thổi bay.
Bởi vì Diệp Thần sau khi bay trên trời cao liền trực tiếp triệu Hỏa Linh Châu ra, thúc giục Hỏa Linh châu hình thành một đạo màn hào quang, cuồng phong căn bản không tiến vào.
Chân Lạc, Chân Khương, Chân Đạo, Chân Đoái, Chân Vinh nhìn dưới mặt đất cảnh sắc không ngừng bay qua một đám hưng phấn hô gọi.
Các nàng cũng không nghĩ tới một ngày lại có thể được bay.
Tuy thảm bay này là do Diệp Thần khống chế mà tạo thành cũng ảnh hưởng không đến việc các nàng hưng phấn.
Nhìn năm nữ nhân vui vẻ Diệp Thần khóe miệng nhếch lên rồi sau đó cử động thanh kiếm tốc độ phi hành lại lần nữa tăng thêm.