WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 417: Thương lính như con mình

Chương 419: Thương lính như con mình

Cửa cốc Luân Hồi, phía trên tường thành cao lớn có một nhóm binh lính Luân Hồi đang phụ trách canh gác bỗng dung nhìn lên không trung rồi sau đó đồng thời trừng lớn hai mắt.

“Đó là...... Đó là......” Một người ngây ngốc nhìn từ phương xa một nam năm nữ đang bay tới mà vô cùng khiếp sợ hô.

“Sao lại có thể? Chẳng lẽ là Yêu tộc?” Một người sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi sau đó kinh thanh hô.

“Mau! Mau đi chuẩn bị giương nỏ! Tuyệt đối không thể để bọn họ bay qua!” Một binh lính nghe thế vội vàng mở miệng nói.

Giây tiếp theo bọn lính phụ trách phòng thủ của Luân Hồi Thành mỗi người trực tiếp thao tác giương nỏ rồi sau đó nhắm ngay sáu người đang cấp tốc bay tới.

Đúng lúc này một tiếng hét lớn đột nhiên truyền tới.

“Dừng tay! Đó là chủ công!”

Lại một binh lính nữa nhìn về phía không trung đúng lúc xác nhận thân phận người đang bay tới, đó đúng là chủ nhân của Luân Hồi, chủ công bọn họ - Đại Hán đế quốc Phiêu kỵ Đại tướng quân Diệp Thần!

Chu Hợp – thủ hạ Diệp Thần được lĩnh nhiệm vụ bảo vệ thành chủ, nhanh chóng ra lệnh các binh lính buông bỏ giường nỏ, lỡ chủ công có mệnh hệ gì y chết cũng chưa hết tội.

Trên thực tế thời điểm vừa mới bắt đầu nhìn thấy sáu người phi hành trên không trung, Chu Hợp cũng hoài nghi có phải Yêu tộc hay không bất quá thực lực của hắn không thấp thực mau đã thấy rõ ràng Diệp Thần.

Mà sau khi xác nhận được người bay tới Chu tướng quân liền khiếp sợ.

Hắn lại không nghĩ tới chủ công của - Đại Hán đế quốc Phiêu kỵ Đại tướng quân Diệp Thần có thể phi hành hơn nữa là mang theo năm nữ tử cùng nhau phi hành.

Mà hiện tại tận mắt nhìn thấy, Chu Hợp ngoại trừ kinh sợ rồi sau đó là cuồng nhiệt sùng bái.

Bởi vì phi hành đại biểu cho sức mạnh siêu phàm thoát tục là đại biểu tiên nhân.

Có thể đi theo chủ công như vậy hắn từ đáy lòng cảm thấy tự hào, cảm thấy hưng phấn.

Đương nhiên, sau đó là sợ hãi

Mẹ nó, binh lính Luân Hồi Thành giương binh khí nhắm vào chủ công của bọn họ này mẹ nó chính là đại nghịch bất đạo cho nên Chu Hợp vội vàng mở miệng quát bảo ngưng lại.

“A?” Từng tiếng kinh hô vang lên.

Đám binh lính Luân Hồi thành này thực lực có hạn nên đều không nhận ra Diệp Thần, mọi người đều nghĩ chỉ có điểu nhân của yêu tộc mới có thể bay lượn trên không trung.

Nhưng ai dè tất cả đều sai rồi kia căn bản không phải Yêu tộc mà là chủ công bọn họ Diệp Thần.

Giây tiếp theo đám binh lính Luân Hồi Thành này sắc mặt mỗi người tức khắc trở nên đỏ bừng sau đó không chút do dự đem trường thương trong tay nhắm ngay trái tim.

Bọn họ muốn lấy cái chết tạ tội!

Bọn họ không nghĩ người bay tới là chủ công nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là bọn họ vừa mới giương nỏ đối phó với chủ công bọn họ.

Cái này làm cho các binh lính không thể tha thứ cho chính bản thân mà chỉ có lấy cái chết tạ tội bọn họ mới có thể tâm an.

Chu Hợp nhìn đến đây sắc mặt tức khắc biến đổi vừa muốn mở miệng quát bảo ngưng lại đúng lúc này kì tích lại xuất hiện.

Chỉ thấy binh khí trong tay binh lính Luân Hồi Thành chuẩn bị tự sát đều không ngoại lệ tự động dừng lại mặc cho bọn lính dùng lực như thế nào, trường thương vô pháp nhúc nhích một tí nào lên phía trước

Giây tiếp theo, từng tiếng “Cạc cạc” trong nháy mắt vang lên.

Chỉ thấy binh khí trong tay binh lính Luân Hồi Thành trong khoảnh khắc vụt ra rồi sau đó bay lên bầu trời.

Cấp tốc bay tới xung quanh Diệp Thần không ngừng xoay quanh.

Các binh lính Luân Hồi thành vừa mới muốn lấy chết tạ tội nhìn đến đây không hẹn mà cùng quỳ một gối xuống đất rồi sau đó bái nói:

“Chúng thuộc hạ có tội, thỉnh chủ công trách phạt!

Đúng lúc này kim quang chợt lóe mang theo Chân Lạc, Chân Khương, Chân Đạo, Chân Đoái, Chân Vinh bay cùng Diệp Thần trong nháy mắt đem bay xuống rồi sau đó lơ lửng ở giữa không trung.

“Quật”

Nhóm binh lính Luân Hồi thành phụ trách điều tra mặt đất đồng thời quỳ một gối xuống đất rồi sau đó lớn tiếng bái nói “Bái kiến chủ công!”

Mấy vạn binh sĩ đồng loạt lên tiếng.

Bọn họ trước đó không có phát hiện Diệp Thần bởi vì bọn họ chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, cho dù bọn họ nghe được binh lính phụ trách không trung Luân Hồi Thành kinh hô cũng không ai ngẩng đầu đi nhìn bầu trời.

Bởi vì bọn họ nhận được mệnh lệnh chính là canh giữ mặt đất, một khi phát hiện mặt đất có Yêu tộc hoặc là Khăn Vàng xuất hiện trước tiên cảnh báo rồi sau đó liền sẽ công kích.

Nói đơn giản một chút các binh lính Luân Hồi Thành này sẽ không để ngoại giới quấy nhiễu chút nào trừ phi có được mệnh lệnh, họ chỉ trăm phần trăm tập trung vào nhiệm vụ được giao.

Điểm này nhìn chung toàn bộ Đại Hán đế quốc cũng chỉ có thể dễ dàng thấy được ở Luân Hồi Thành.

Nếu dùng bốn chữ khái quát thì chính là kỷ luật nghiêm minh.

“Bái kiến chủ công!” Chu Hợp lúc này vội tiến lên khom người bái nói đối với Diệp Thần.

Diệp Thần gật gật đầu rồi sau đó nhìn về phía các binh lính chuẩn bị tự sát mở miệng quát:

“Ta cho phép các ngươi tự sát sao?”

Nghe được bên trong lời nói của Diệp Thần tràn đầy tức giận, nhóm binh lính Luân Hồi Thành muốn lấy cái chết tạ tội đồng thời run lên rồi sau đó một đám dập đầu xuống đất.

Tự trách, khổ sở, chính là suy nghĩ trong lòng của nhóm binh lính, họ đều muốn lấy cái chết tạ tội .

Bọn họ thiếu chút nữa công kích chủ công, người mà bọn họ sùng bái tôn kính, đây căn bản không phải điều các binh lính muốn nhìn đến.

Nếu có thể khiến Diệp Thần bình phục đám binh lính Luân Hồi Thành này đều nguyên ý đi tìm chết mà không hề cau mày chút nào.

“Ngẩng đầu lên!” Diệp Thần nhìn đến đây hai mắt trợn lên rồi sau đó mở miệng nói.

Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất bọn lính Luân Hồi Thành muốn lấy cái chết tạ tội vội vàng ngẩng đầu.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt tự trách cộng thêm hối hận của bọn lính, Diệp Thần trầm tĩnh lại rồi sau đó mở miệng quát:

“Các ngươi không nghĩ nghênh đón ta, liền nghĩ tự sát, chẳng lẽ các ngươi đều muốn công kích ta?”

Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất bọn lính Luân Hồi Thành muốn lấy cái chết tạ tội tức khắc kinh hãi, một đám “Bùm” một tiếng hai đầu gối quỳ trên mặt đất rồi sau đó mở miệng hô:

“Chủ công, chúng ta tuyệt đối không có ý công kích chủ công!”

Diệp Thần nghe đến đó tức khắc giận dữ rồi sau đó mở miệng quát: “Nếu không có, các ngươi vì sao muốn tự sát!”

Nhóm binh lính Luân Hồi Thành muốn lấy cái chết tạ tội nghe đến đó tức khắc vội vàng khom người bái nói:

“Chủ công, chúng thần vừa mới thiếu chút nữa công kích ngài, tội đáng chết vạn lần!”

Diệp Thần nghe đến đó hai mắt đột nhiên mở to rồi sau đó mở miệng quát:

“Hành quân đánh giặc, quân lệnh như núi, các ngươi theo lệnh hành sự thì có gì sai?”

Nhóm binh lính Luân Hồi Thành nghe đến đó tức khắc sửng sốt.

“Huống chi, các ngươi không nhận ra ta lại có gì sai đâu!” Diệp Thần nhìn bọn lính thủ hạ sửng sốt lại lần nữa mở miệng quát

Mọi người nghe đến đó lại ngẩn người.

Giây tiếp theo toàn bộ đám binh lính đó tức khắc đỏ mắt rồi sau đó nức nở.

Đến lúc này bọn họ mới phát hiện Diệp Thần thu binh khí là bởi vì muốn ngăn chặn những người muốn lấy cái chết tạ tội chứ không phải bởi vì bọn họ vừa mới xém công kích Diệp Thần.

Trong nháy mắt bọn lính đó ngoại trừ cảm động vẫn là cảm động.

Bởi vì chủ công bọn họ căn bản không có đem việc binh lính thiếu chút nữa công kích hắn đặt ở trong tâm, chẳng những vậy còn khai đạo cởi bỏ khúc mắc cho bọn họ.

Bọn họ tuy rằng mỗi người đều xuất thân nghèo khổ nhưng không ai ngu ngốc, Diệp Thần vì cái gì mà thu binh khí a vì cái gì lại mắng bọn họ a, các binh lính sao có thể nhìn không ra.

Nhìn binh lính nức nở Diệp Thần âm thầm thở dài.

Bọn họ là binh Luân Hồi Thành, là binh của Diệp Thần, bọn họ tôn kính Diệp Thần, sùng bái Diệp Thần, tín ngưỡng Diệp Thần, nguyện vì Diệp Thần làm bất cứ việc gì, cho dù đi tìm chết cũng không oán không hối hận.

Đúng là bởi vì loại sùng bái cuồng nhiệt này, tín ngưỡng điên cuồng, mọi người mới sau khi phát hiện thiếu chút nữa công kích sai lầm liền một đám muốn lấy cái chết tạ tội bằng không trong lòng bọn họ sẽ bất an.

Mà việc này hắn sao có thể nhìn không ra, đúng là bởi vì nhìn ra Diệp Thần mới phí thời gian khai đạo đám thủ hạ này.

Nếu không đám thủ hạ này sau khi mọi chuyện trôi qua về sau cũng sẽ thường xuyên nhớ tới rồi sau đó chuyện này sẽ biến bọn họ thành tâm ma.

Một khi xuất hiện tâm ma tuy ở tam quốc tân thủ khu đến không có ảnh hưởng gì nhưng sau khi cử quốc phi thăng Hồng Hoang, năng lực đám binh lính này trên cơ bản sẽ rất khó tăng lên nếu tăng lên cũng sẽ nhập ma, thậm chí tu luyện là lúc nổ tan xác mà chết.

Đây cũng không phải là việc Diệp Thần muốn nhìn đến.

Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn về phía đám thủ hạ này rồi sau đó mở miệng quát:

“Các ngươi đều là binh lính của Luân Hồi Thành, khóc khóc còn ra thể thống gì, đều đứng lên cho ta, lớn tiếng nói cho ta, các ngươi có sai hay không!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.