“Không sai! Không sai! Không sai!” bọn lính Luân Hồi thành nghe đến nơi đây một đám tức khắc đứng dậy rồi sau đó lên tiếng quát.
Bọn họ đỏ mắt không phải bởi vì phẫn nộ, không phải bởi vì khóc thút thít, mà là bởi vì cảm động.
Chủ công bọn họ quan tâm bọn họ, yêu quý bọn họ, xem bọn họ như con cháu.
Giờ khắc này tất cả binh lính Luân Hồi Thành này trong lòng ấm áp đồng thời cũng càng sùng bái cuồng nhiệt đối với Diệp Thần, càng điên cuồng tín ngưỡng.
Chẳng những bọn họ mà những binh lính còn lại một đám cũng kích động.
Có thể yêu quý bọn họ, quan tâm bọn họ xem bọn họ như con cháu thì chỉ có chủ công Diệp Thần, từ đáy lòng bọn họ cảm thấy tự hào.
Diệp Thần nhìn binh lính Luân Hồi Thành đã không còn tự trách áy náy mà chỉ có cảm động thì vừa lòng gật gật đầu.
Đám binh lính này đã diệt trừ tâm ma tự nhiên là điều Diệp Thần muốn nhìn đến nhất.
Hắn không muốn nhìn thấy thủ hạ của mình bị tâm ma đày đọa rốt cuộc vô pháp tiến thêm, thậm chí mất mạng.
Rốt cuộc sau khi tu luyện phi thăng sẽ bị tâm ma ảnh hưởng về điểm này chỉ sợ Diệp Thần cũng vô pháp cứu chữa.
Bằng không lúc trước khi trò chơi vừa mới bắt đầu Diệp Thần cũng sẽ không một mình đấu với thanh lang trại chủ, càng sẽ không đáp ứng yêu cầu một mình đấu với đám tướng lãnh Ô tương hay nhận chiến của Công Tôn Toản.
Thời điểm nhận chiến với Thanh Lang, Diệp Thần không chưa có tiến giai bẩm sinh, mà thanh lang trại chủ đã đến bẩm sinh cảnh giới.
Lúc ấy hắn căn bản không lùi bước, ngoại trừ vì đột phá một cái khác chính là vì hiểu rõ ý niệm không muốn tâm cảnh xuất hiện chút tì vết gì.
Sau đó cũng như thế, mặc kệ đối thủ mạnh hay yếu, Diệp Thần chưa từng cự tuyệt yêu cầu một mình chiến đấu.
Tất cả những điều này đều là vì giữ tâm cảnh ở trạng thái hoàn mĩ nhất.
Đến nỗi mục đích chính là vì sau khi phi thăng Hồng Hoang thời điểm tu luyện sẽ không bị ngăn trở.
Người khác có thể xem nhẹ cái này nhưng Diệp Thần sẽ không, hắn là người trọng sinh mà đến nên quá hiểu rõ nếu tâm cảnh xuất hiện tì vết thì sẽ xuất hiện tâm ma gây nguy hại cho con đường tu luyện sao này.
Cho nên hắn cũng sẽ không cho phép chính thủ hạ của mình xuất hiện tình huống như vậy.
Nếu đổi thành người khác hoặc là người chơi thì Diệp Thần mới lười phản ứng lại với bọn họ càng không đem đạo lý nói cho bọn họ.
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, “Thịch” một tiếng truyền đến.
Chỉ thấy Chu Hợp với binh lính Luân Hồi thành phía trên tường thành đồng thời quỳ một gối xuống đất rồi sau đó lớn tiếng quát:
“Chúng ta thề sống chết đi theo chủ công, nếu như làm trái lời thề trời tru đất diệt!”
Ba mươi vạn binh lính điên cuồng hét lên, chấn động trời cao.
Diệp Thần nhìn đến đây cười ha hả gật gật đầu rồi sau đó hướng tới Chu Hợp mở miệng nói
“Chu Hợp, ngươi bảo vệ Luân Hồi thành chu toàn, giết chết người có ý muốn gây rối còn đạt được một bảo vật có thể phục chế trang bị, công lao thật lớn, không thể không thưởng! Tiếp lấy!”
Diệp Thần nói tới đây tay trái vung lên, một quyển thánh cấp công pháp, ba trang bị cao cấp cùng một chi hồn của lịch sử võ tướng trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó bay tới chỗ Chu Hợp.
Chu Hợp nhìn năm vật phẩm bay tới hắn thì tức khắc ngẩn ngơ.
Hắn nghĩ tới Diệp Thần sẽ thưởng nhưng hắn không nghĩ tới chủ công ban thưởng lại phong phú như vậy.
Thánh cấp công pháp không cần phải nói, trăm phần trăm tốt hơn so với đế cấp công pháp của hắn.
Mà thiên cấp trang bị đã là trang bị đỉnh của thế giới này thì sao có thể kém.
Phải biết rằng Chu Hợp hiện tại chỉ đang dùng huyền cấp binh khí.
Mà chi hồn của võ tướng lịch sử chỉ xuất hiện khi chém giết võ tướng nhất lưu mà thôi .
Mà võ tướng lịch sử nhất lưu thì làm sao có thể dễ giết như vậy.
Bất luận một chi hồn võ tướng đều có thể khiến cho mọi người đều điên cuồng tranh giành.
Bởi vì một khi nuốt được chi hồn của võ tướng của là có thể trở thành nhất lưu lịch sử võ tướng.
Chu Hợp chỉ là tam lưu lịch sử võ tướng nên khi được chủ công ban tặng cho một võ tướng lịch sử chi hồn thì sao có thể không kích động, sao có thể không hưng phấn.
Chỉ cần cắn nuốt thành công thì tương lai của Chu Hợp tự nhiên sẽ không bị giới hạn làm một võ tướng lịch sử nhỏ nhoi, hắn sẽ giống với Triệu Mãnh và những người khác đều có thể lãnh đại quân.
Cho nên Chu Hợp sau khi nhìn đến Diệp Thần ban thưởng thì cả người ngây ngốc kinh ngạc.
Giây tiếp theo Chu Hợp hoàn hồn vội vàng duỗi tay tiếp được năm vật phẩm, nhẹ nhàng phóng tới trên mặt đất sau đó quỳ một gối xuống đất rồi vô cùng trịnh trọng bái nói:
“Chu Hợp thề sống chết đi theo chủ công, mạt tướng xin thề, nguyện vì chủ công dù là thân chết hồn tiêu, mạt tướng cũng không oán không hối hận, nếu như làm trái lời thề chắc chắn thân hồn đều diệt, vĩnh không siêu sinh!”
Giờ này khắc này Chu Hợp chỉ có một ý nghĩ nguyện vì Diệp Thần dâng ra hết thảy, không chỉ có trung thành còn có tất cả của hắn bao gồm tánh mạng hắn.
Bởi vì chủ công cho hắn nhiều như thế này không khác phụ mẫu tái sinh, Chu Hợp sao có thể làm ngơ trước ơn đức đó.
Mà hắn có thể báo đáp Diệp Thần cũng chỉ có lòng trung thành với tánh mạng này thôi.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn cộng thêm trịnh trọng của Chu Hợp, Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Hảo hảo , ngươi chính là thần giữ cửa của Luân Hồi ta !”
“Vâng! Chủ công” Chu Hợp nghe thế, không chút do dự khom người lớn tiếng đáp.
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười vừa động ý niệm rồi sau đó bay về phía Luân Hồi Thành.
Diệp Thần vừa đến nơi này tiếng hò reo nháy mắt từ sơn cốc phát ra.
“Bái kiến chủ công!”
“Bái kiến lĩnh chủ đại nhân!”
Âm thanh tuy không đồng đều nhưng lại vang lên ầm ầm giữa không gian.
Bọn họ hiển nhiên là nghe được tiếng gọi ầm ĩ của binh lính trên tường thành Luân Hồi cốc, bằng không không có khả năng Diệp Thần còn chưa đên đã trực tiếp bái kiến.
Diệp Thần nhìn Luân Hồi Thành có binh lính còn có bá tánh bên trong thành ngoài thành vô cùng hưng phấn cười ha hả gật gật đầu rồi sau đó bay tới Thành Chủ phủ.
Diệp Thần rời đi nhóm bá tánh Luân Hồi Thành vẫn tiếp tục sôi trào.
“Ta thật không nghĩ tới lĩnh chủ đại nhân là tiên nhân, cái này có nghĩa là chúng ta về sau sẽ càng ngày tốt hơn.”
“Ha ha ha, đó là lĩnh chủ đại nhân của chúng ta, chân chính yêu dân như con a, nếu không phải lĩnh chủ đại nhân, chúng ta ở nơi này ít nhất có đến tám phần sẽ đói chết, cũng có thể bị những tặc tử Khăn Vàng còn có Yêu Tộc hại chết.”
“Không sai, là lĩnh chủ đại nhân cho chúng ta cuộc sống tốt đẹp, không có lĩnh chủ đại nhân thì người nào có được như vậy.”
Thời điểm các bá tánh Luân Hồi Thành cao hứng phấn chấn ca ngợi công đức của hắn Diệp Thần đã tới Thành Chủ phủ còn chưa đáp xuống đất Diệp Thần liền sững sờ …
Bởi vì giữa Thành Chủ phủ là một tòa kiến trúc tuyệt mỹ.
Nhìn đến tòa kiến trúc hai mắt Diệp Thần đột nhiên trợn lên.
Đồng Tước đài… cuối cùng cũng xong!
Thành Chủ phủ có nhiều kiến trúc nhưng tòa nhà kinh diễm kia đúng là Đồng Tước đài được Diệp Thần phân phó nhanh chóng xây dựng.
Mà hiện tại Đồng Tước đài đã hoàn công chính thức hiện ra thế gian.
Nhìn Đồng Tước đài trên mặt đất Diệp Thần không khỏi tươi cười.
Không tồi, không tồi, có cái này Luân Hồi Thành càng an toàn......