Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 465: Đập tan ảo tưởng

Chương 467: Đập tan ảo tưởng

Nghĩ đến đây Diệp Thần thở dài rồi sau đó nhìn về phía Đồng Uyên, mở miệng nói:

“Tử Long từng cùng ta nhắc tới một chuyện, ngươi không màng chinh chiến nhưng đã đến đây từ nay về sau ngươi có chức trách huấn luyện thương thuật cho binh lính Luân Hồi Thành, ngươi có nguyên ý?”

Đồng Uyên nghe đến đó tức khắc sửng sốt.

Lão chẳng thể nghĩ tới chủ công thật sự đồng ý cho hắn không lên chiến trường, việc này đối với hắn mà nói không khác gì thiên đại hỉ sự.

Nghĩ đến đây Đồng Uyên vô cùng vui mừng khom người bái nói:

“Chủ công, ti chức nguyện ý!”

“Thực hảo, bất quá có một chuyện quan trọng ta nói trước với ngươi, ngươi say mê võ đạo điểm này không sai, khát vọng phi thăng cũng không sai, nhưng ngươi không biết sau khi phi thăng thế giới sẽ ra sao?” Diệp Thần nghe đến đó cười ha hả gật gật đầu rồi sau đó mở miệng hỏi.

Hiển nhiên chỉ qua một cái liếc mắt Diệp Thần liền nhìn ra trọng suy nghĩ trong long lão bằng không sẽ không nói như vậy.

Đồng Uyên nghe đến đó tức khắc ngẩn ngơ.

Lão tự xem ra chủ công có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nhưng lão không nghĩ tới chính là Diệp Thần lại hỏi sau khi phi thăng thế giới là cái dạng gì, đây là điểm ngoài dự kiến của Đồng lão.

Nghĩ đến đây Đồng Uyên theo bản năng mở miệng nói:

“Chủ công, thế giới sau khi phi thăng hẳn là rất tốt đẹp, tiêu dao tự tại, trường sinh bất tử.”

Diệp Thần sau khi nghe được Đồng Uyên giảng giải bất đắc dĩ thở dài rồi sau đó mở miệng nói:

“Không ngươi nghĩ sai rồi, ta có thể minh xác nói cho ngươi, thế giới sau khi phi thăng thực tàn so với nhân gian càng tàn ác. Nơi đó chưa xuất hiện Nhân tộc, thống trị thiên địa chính là...... Vu Yêu tộc, bất luận một thực lực nào cũng đều rất cường đại.

Nhân tộc ở trước mặt bọn họ chính là con kiến, hơn nữa Yêu tộc thích nhất là ăn thịt người.”

Trên thực tế, Diệp Thần nói giờ phút này khống chế thiên địa nơi hồng hoang hẳn là tam tộc long, phượng, kỳ lân, chuẩn xác mà nói giờ phút này hồng hoang đang đứng ở thời kì sơ khai, ngay cả Diệp Thần cũng không xác định sau khi phi thăng có thể đuổi kịp ba tộc đó hay không.

Bất quá việc này không quan trọng, quan trọng là Đồng Uyên nghe được Diệp Thần nói xong tức khắc ngẩn ngơ rồi sau đó khiếp sợ:

“Này...... Sao có thể......”

“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?” Diệp Thần nói đến đây không khỏi cười rồi sau đó mở miệng hỏi.

Trên thực tế, Diệp Thần biết Đồng Uyên nói bất quá chỉ là phản xạ thôi cũng không phải thật sự nghi ngờ Diệp Thần, mà là hắn bị việc này làm cho kinh động nên phản ứng theo bản năng. .

Mà việc hắn nói cho Đồng lão biết việc này đơn giản là muốn Đồng Uyên trước tiên chuẩn bị tốt trong lòng, chờ sau khi phi thăng Hồng Hoang phải phòng bị Yêu tộc mà không phải khiếp sợ, không tin, thậm chí chịu đả kích mà từ đây không gượng dậy nổi, trở thành phế bỏ.

Đây là về phương diện tinh thần ý chí võ tướng mạnh nhưng cũng có thể bởi vì đã chịu kích thích cực đại.

Rốt cuộc Đồng Uyên đối với kết quả sau khi phi thăng chính là chấp niệm cũng đã ba mươi năm.

Cũng đúng là bởi vậy Diệp Thần mới đánh tiếng trước đề phòng.

Hắn lại không muốn sau khi cử quốc phi thăng khiến thủ hạ của mình thành phế nhân.

Đồng Uyên nghe đến đó tức khắc hoàn hồn rồi sau đó vội vàng khom người bái nói:

“Khởi bẩm chủ công, ti chức không dám, ti chức chỉ là không thể tin...... Không...... Không phải”

Đồng Uyên nói nói tới đây tức khắc nói năng lộn xộn lên.

Hiển nhiên lão cảm giác được lời hắn nói dễ khiến Diệp Thần hiểu lầm nên không biết nên nói tiếp như thế nào.

Căn bản Đồng Uyên còn tưởng rằng thế giới sau khi phi thăng sẽ rất tốt đẹp nhưng không thể nghi ngờ chủ công đã nói cho lão một việc, thế giới sau khi phi thăng chẳng những không tốt đẹp còn thực tàn khốc so với nhân gian loạn thế càng thêm hỗn loạn.

Có thể nói, cái này đã hoàn toàn đánh vỡ mộng tưởng của lão vài thập niên tới nay, loại kích thích này không thể nói không lớn, cũng khó trách lão nói chuyện đều không để ý tới câu chữ lộn xộn.

Diệp Thần nhìn vẻ mặt rối rắm nói chuyện đều không nhanh nhẹn không khỏi cười rồi sau đó mở miệng nói:

“Chớ có lo lắng, ta hiểu rõ ý của ngươi, ta nói cho ngươi cái này đơn giản là muốn ngươi minh bạch một việc, cái gọi là đạo, cái gọi là trường sinh, cũng không phải khi phi thăng liền có thể đạt được.

Muốn nói đạo thật sự trường sinh, yêu cầu chính chúng ta nỗ lực tranh đấu, chuẩn xác mà nói Nhân tộc phải không ngừng vươn lên!

Đến khi Nhân tộc hoàn toàn nắm giữ thiên địa, thì khi đó mới thật sự tiêu dao, thật sự trường sinh, ngươi có rõ không?”

“Tùy ý chủ công, xin người hãy mang thuộc hạ ra trận giết địch, khẩn cầu chủ công hạ lệnh!” Đồng Uyên nghe đến đây thật sâu hít vào một hơi rồi thở dài ra sau đó vô cùng trịnh trọng thân bái nói.

Hiển nhiên Đồng Uyên bởi vì Diệp Thần mà trọng tố nhân sinh hoặc là trọng tố ý chí.

Nếu không giờ phút làm sao lão có thể xung phong ra trận.

Trên thực tế Đồng lão giờ phút này trong lòng đã xác định một việc đó là Diệp Thần muốn cử quốc phi thăng.

Chủ công đã có thể phi hành trên không, thực lực bây giờ đã hoàn toàn có thể phi thăng nhưng kết quả là Diệp Thần vẫn ở lại nhân gian làm Đại Hán đế quốc Phiêu Kỵ Đại tướng quân, còn không ngừng chiêu hiền.

Hơn nữa chủ công sở dĩ chủ động giảng thuật thế giới sau khi phi thăng, điểm này không có chỗ nào không nói cho Đồng Uyên rằng Diệp Thần thật sự tính toán cử quốc phi thăng.

Mà muốn cử quốc phi thăng, Đồng Uyên chỉ nghe được một loại khả năng đó là đặc tính của Thần cấp Kiến thôn lệnh, chỉ cần dùng nó kiến tạo lãnh địa, một khi thống nhất thiên hạ là có thể cử quốc phi thăng.

Lại liên tưởng đến theo như thư tín của Triệu Vân, Luân Hồi thành thiên địa linh khí nồng đậm hết thảy mọi thứ đều lưu loát – 100% chính là kiến tạo từ Thần cấp kiến thôn lệnh, hơn nữa, chủ của Luân Hồi Thành, Diệp Thần thật sự mưu tính cử quốc phi thăng.

Đúng là bởi vì suy đoán ra điểm này,hiểu rõ sau khi phi thăng thế giới sẽ ra sao nên Đồng Uyên mới không chút do dự từ bỏ chấp niệm trước kia, cam nguyên vì Diệp Thần ra trận sát địch.

Diệp Thần sau khi nghe được Đồng Uyên nói nhìn liếc mắt một cái, Đồng Uyên bộc lộ mũi nhọn không khỏi cười rồi sau đó mở miệng nói:

“Ngươi ở Luân Hồi Thành, an tâm dạy dỗ thương thuật cho binh sĩ, đợi sau khi phi thăng, ngươi dù không muốn ra chiến trường, ta sẽ cho ngươi xuất chiến”

“Đồng Uyên thề sống chết đi theo chủ công, nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt!” Đồng Uyên nghe thế, trong lòng tức khắc ấm áp, rồi sau đó “Oa” một tiếng quỳ một gối xuống đất, vô cùng trịnh trọng bái nói.

Diệp Thần chiếu cố hắn Đồng Uyên sao có thể nghe không hiểu, đúng là bởi vì nghe ra nên Đồng Uyên mới cảm động từ đáy lòng, đúng là bởi vì nghe ra nên Đồng Uyên mới không chút do dự thề sống chết đi theo Diệp Thần

Đồng Uyên vừa nói xong, âm thanh hệ thống tức khắc vang lên.

“Đinh, độ trung thành của Đồng Uyên +10. Tiến giai thành tử trung.”

Nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.

Suy nghĩ vì người, đổi lấy tử trung......

Không tồi, không tồi......

Nghĩ đến đây, Diệp Thần cười ha hả đỡ Đồng Uyên đứng lên, rồi sau đó mở miệng nói:

“Cùng ta vào thành, chúng ta cùng nhau chứng kiến một kỳ tích!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch