Nhìn Thí Thần thương đã không còn hai chữ tàn khuyết, vẻ mặt Diệp Thần sáng lên.
Thần thương hoàn chỉnh chính là hàng thật Tiên Thiên Chí Bảo, Yêu vương tùy tiện bị chọc một cái sẽ chết, cho dù là thiên yêu cũng đừng nghĩ sẽ toàn thây rời đi được......
Nghĩ đến đây, Diệp Thần khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Ong, ong, ong......”
Âm thanh chấn động thiên địa còn tiếp tục ở chỗ Thí Thần Thương phát ra hơi thở càng tới càng dày đặc, càng ngày càng nồng liệt.
Ở thời điểm Thí Thần Thương hướng thiên địa tuyên cáo nó đã trọng sinh, nhóm bá tánh Luân Hồi Thành sôi trào.
Trên đường cái Luân Hồi Thành, vô số bá tánh cuồng nhiệt nhìn vào không trung, chuẩn xác mà nói là nhìn vào Thí Thần Thương đen thô to không ngừng tản ra hơi thở bá đạo hủy diệt, một đám hưng phấn hướng về phía không trung hô gọi.
“Lĩnh chủ đại nhân, vạn tuế! Vạn tuế!”
Giờ này khắc này bá tánh Luân Hồi Thành hưng phấn, kích động vì lĩnh chủ đại nhân bọn họ lại một lần nữa bảo hộ bọn họ.
Không trung vừa mới không có mây, ai dè đột nhiên mây đen che lấp mặt trời, tiếng sấm cuồn cuộn.
Nếu là thời tiết bình thường dông tố, bọn họ sẽ không kinh hãi, càng sẽ không khủng hoảng.
Nhưng lần này xuất hiện mây đen dày dặn quỷ dị quá mức khác thường, hơn nữa mang theo hơi thở nồng đậm hủy diệt, mỗi người đều cảm nhận được nguy cơ tử vong.
Vì cái gì đột nhiên xuất hiện cái này, bọn họ căn bản là không rõ ràng lắm, nhưng cái này cũng không gây trở ngại việc bọn họ hoảng sợ và lo lắng.
Nhưng mà bọn họ còn chưa hoảng sợ bao lâu thì một cổ gió lốc siêu mạnh xuất hiện, mà sau cuốn theo mây đen, cấp tốc bay hướng tới trời cao.
Không bao lâu sau, không trung tối tăm tiêu tán, gió êm sóng lặng.
Mà hiện tại, Thần Thương đột nhiên xuất hiện ở không trung lại không ngừng tản ra hơi thở uy mãnh.
Nhóm bá tánh liền nghĩ ra mọi chuyện đều liên quan tới lĩnh chủ của bọn họ - Diệp Thần.
Các bá tánh Luân Hồi Thành xem ra, Luân Hồi Thành đột nhiên xuất hiện tai nạn hủy diệt nên lĩnh chủ đại nhân bọn họ - Diệp Thần đã ra tay, nhất cử phá trừ nguy cơ, cứu vớt toàn bộ dân cư Luân Hồi Thành.
Bằng không, Thí Thần thương sao có thể xuất hiện ở không trung.
Trên thực tế các bá tánh căn bản không hiểu rõ lôi kiếp này là vì Diệp Thần mà đến, cũng vì Diệp Thần mà bị loại trừ.
Bất quá việc này cũng không quan trọng, quan trọng là sau khi trải qua sự việc này, các bá tánh càng sùng bái tín ngưỡng hắn thêm mà thôi.
Việc này đối với Diệp Thần mà nói không khác gì một chuyện tốt, cho dù nó chỉ là kèm thêm việc nhỏ này không đáng kể, nhưng bản chất chuyện tốt thì vô pháp xóa đi.
Rừng rậm Luân Hồi .
Diệp Thần nhìn Thần thương còn đang thể hiện ở không trung bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Gia hỏa này...... Thật đúng là nghẹn lâu rồi...
Diệp Thần mới vừa nghĩ xong, Thần thương kia trong nháy mắt thu lại hơi thở mạnh đến cực điểm rồi sau đó phi đến bên người Diệp Thần, hưng phấn vây quanh Diệp Thần xoay ba vòng, lúc này mới dung nhập trong cơ thể hắn.
Nhìn đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, rồi sau đó vừa động ý niệm.
Giây tiếp theo, Diệp Thần thấy không gian trước người vặn vẹo.
Nhìn thoáng qua không gian vặn vẹo, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên, rồi sau đó một bước đi vào sau đó hắn biến mất ở bên trong rừng rậm Luân Hồi.
Luân Hồi Thành, Thành Chủ phủ, đại sảnh.
Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên vẻ mặt lo lắng thảo luận dị biến vừa rồi.
Trước đó Diệp Thần tiến giai đưa tới lôi kiếp, thanh thế kia quá mức to lớn, toàn bộ bá tánh đều bị dọa bởi lôi kiếp đột nhiên xuất hiện chứ càng đừng nói tới lôi kiếp tới gần Luân Hồi thành như lúc nãy.
Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần có lẽ mới đầu không hiểu rõ lắm, nhưng Chu Thương, Đồng Uyên sau khi về Luân Hồi Thành đã trực tiếp đem sự việc nói ra.
Cũng đúng là bởi vì này đột nhiên xuất hiện việc này mới khiến cho bọn họ lo lắng.
Rốt cuộc Dương Liễu Đại Tiên đột nhiên xuất hiện, lôi kiếp cũng đột nhiên tới, bọn họ sao có thể không lo lắng.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là lôi kiếp đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi, còn chưa bắt đầu phát uy liền trực tiếp bị phá, đến bây giờ trên trời tràn ngập lôi điện bị rồng lớn cuốn còn không ngừng hiện lên trước mắt mọi người.
Hình ảnh kia thực rõ ràng cũng thực kích thích.
Đương nhiên, bọn họ sau đó đều thấy Thí Thần thương trên không trung thì đều xác nhận được một việc, chủ công bọn họ - Diệp Thần đã ra tay
Bất quá này cũng không khiến Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên ngừng kích thích.
Rốt cuộc Dương Liễu Đại Tiên là địch hay là bạn, trong lúc nhất thời cũng không thể phán đoán.
Đến nỗi nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Lôi kiếp đột nhiên xuất hiện cũng đúng lúc Dương Liễu Đại Tiên lại vừa bị Diệp Thần phát hiện, cũng khó để bọn họ không đem việc lôi kiếp liên hệ tới Dương Mi Đại Tiên.
Trong lúc mọi người đang lo lắng, không gian trong phòng thành chủ phủ đột nhiên vặn vẹo.
Giây tiếp theo, Diệp Thần từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Diệp Thần đột nhiên xuất hiện, Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên đồng thời ngẩn ngơ rồi vội vàng đứng dậy khom người bái nói:
“Bái kiến chủ công!”
Bọn họ lại không nghĩ tới, Diệp Thần còn có được năng lực vượt qua không gian bằng không bọn họ cũng sẽ không ngây người.
Diệp Thần nhìn một chúng thủ hạ một cái cười ha hả gật gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía thị nữ đứng ở cửa, mở miệng phân phó nói:
“Đi gọi mọi người lại đây.”
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân!” Thị nữ nghe đến đây vội vàng khom người đáp, rồi sau đó vội chạy đi thông báo.
“Chủ công, Dương Liễu Đại Tiên kia là địch hay là bạn?” Thái Ung lúc này nhìn về phía Diệp Thần, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Thái Ung vừa nói xong, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên đồng loạt nhìn hướng tới Diệp Thần, chờ đợi đáp án từ Diệp Thần.
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi nhìn vào chúng thủ hạ, khi hắn nhìn đến ánh mắt bọn họ, sau khi xác định ánh mắt kia cương nghị bất khuất thậm chí đều thể hiện rõ tinh thần hi sinh thì trong lòng tức khắc ấm áp.
Bọn họ lo lắng cho an nguy của Diệp Thần, lo lắng cho an nguy của Luân Hồi Thành, Diệp Thần sao lại có thể nhìn không ra.
Đương nhiên hắn càng thấy được bọn họ không hề có ý trốn tránh, sợ hãi.
Chuẩn xác mà nói nếu Dương Liễu Đại Tiên thực sự là địch của Luân Hồi Thành, là địch của Diệp Thần, bọn họ cũng sẽ không chút do dự liều mạng với lão ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần tức khắc cười, rồi sau đó mở miệng nói:
“Dương Liễu Đại Tiên hiện tại xem như là minh hữu bất quá theo như nhu cầu mà thôi, các ngươi không cần để ý.”
“Vâng! Chủ công!” Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên nghe đến đây đồng thời ngẩn người rồi sau đó cùng nhau đáp.
Diệp Thần gật gật đầu đúng lúc này âm thanh tiếng bước chân vang lên.
Thực mau, Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Thái Diễm, Mi Trinh, Hoàng Nguyệt Anh, còn có ngũ tỷ muội đi tới bên trong phòng khách.
Các nàng nhìn thấy Diệp Thần trong nháy mắt đồng thời nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó cùng nhau nói:
“Bái kiến phu quân!”
Hiển nhiên các nàng cũng vừa mới bị dị biến ảnh hưởng, chuẩn xác mà nói các nàng cũng lo lắng cho an nguy của Diệp Thần, hiện tại nhìn thấy hắn lông tóc vô thương, tự nhiên cũng an tâm rồi.
Diệp Thần nghe được trong giọng nói của các nàng đã yên tâm, trong lòng lại lần nữa ấm áp, rồi sau đó cười ha hả gật gật đầu, mở miệng nói
“Kêu các ngươi lại đây là cho các ngươi cùng ta chứng kiến một chuyện.”
Các nàng nghe đến đó đồng thời ngạc nhiên, đúng lúc này Diệp Thần đi tới trong sảnh vừa động ý niệm, hòn đá tảng Luân Hồi Thành, tấm bia đá kim sắc chậm rãi từ mặt đất dâng lên
Nhìn tấm bia đá kim sắc không giống bình thường hơn nữa độc nhất vô nhị, Diệp Thần hơi hơi mỉm cười rồi sau đó tay phải nhất chiêu, tiên thành tiến giai lệnh trong nháy mắt xuất hiện.
Nhìn thoáng qua tiên thành tiến giai lệnh, Diệp Thần không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Sử dụng!
“Đinh, sử dụng tiên thành tiến giai lệnh, mục tiêu Luân Hồi Thành, xác nhận hay không, một khi xác nhận thì vô pháp sửa đổi.”