Mẹ nó còn phải suy xét sao, khẳng định là xác nhận.
“Đinh, sử dụng thành công tiên thành tiến giai lệnh, Luân Hồi Thành bắt đầu tiến giai.”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở mới vừa kết thúc, tiên thành tiến giai lệnh trong nháy mắt hóa thành một đạo quang bảy màu rồi sau đó hướng về phía tấm bia đá kim sắc của Luân Hồi Thành.
Khi đạo quang bảy màu hoàn toàn dung nhập vào thạch bia kim sắc Luân Hồi Thành, toàn bộ Luân Hồi cốc đột nhiên run lên.
Cùng lúc đó toàn bộ tiếng gầm rú liên tiếp vang lên.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Âm thanh đến từ trong sâu thẩm phát ra cực kì nặng nề.
Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên cảm nhận được âm thanh chấn động kia thì tức khắc kinh hãi, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng hô:
“Chủ công! Mau mang các chủ mẫu rời khỏi đại sảnh, động đất!”
Giờ phút này Luân Hồi Thành đang chấn động mãnh liệt, cảm giác kia như thế nào đều cảm giác là động đất, cũng không trách Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc bọn họ lại lo lắng cho Diệp Thần như vậy.
Mà ở phía sau Diệp Thần, Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Thái Diễm, Hoàng Nguyệt Anh, Mi Trinh, Ngũ tỷ muội cũng hoảng sợ, chẳng qua các nàng không có mở miệng kinh hô, bởi vì các nàng biết phu quân khẳng định sẽ không để các nàng gặp nguy hiểm.
Diệp Thần nhìn thấy mọi người khiếp sợ rồi sau đó cười ha hả nói:
“Không cần khẩn trương, sẽ không có nguy hiểm.”
Mọi người nghe đến đó, đồng thời ngạc nhiên rồi sau đó không hẹn mà cùng đem ý định sắp nói thu trở về.
Nếu là người khác nói như vậy bọn họ chắc chắn không tin nhưng người nói cái này chính là chủ công của bọn họ, thiên hạ vô song, không chỗ nào có thể có tìm được một chủ công tốt như vậy.
Bọn họ đều sẽ không hoài nghi Diệp Thần, cho dù hắn nói cái gì, bọn họ đều sẽ cho là đúng.
Bởi vì chủ công bọn họ, Diệp Thần, căn bản sẽ không lấy tánh mạng bọn họ ra đùa giỡn.
Diệp Thần vừa nói xong Luân Hồi Thành đang kịch liệt run rẩy đột nhiên dừng lại.
Mọi người ở đây im lăng hoàn toàn, Luân Hồi Thành, tính cả Luân Hồi cốc còn có ba tòa núi cao xung quanh Luân Hồi cốc cùng với rừng rậm Luân Hồi đột nhiên tuôn ra vạn trượng hào quang.
Một cổ dao động huyền diệu khó giải thích đều xuất hiện toàn bộ bên trong Luân Hồi cốc với rừng rậm Luân Hồi.
Từng trận âm thanh đại đạo cũng tại đây một khắc vang lên rồi sau đó không ngừng lập lại.
Thần thức của Diệp Thần vẫn luôn phóng ra ngoài quan sát đến mọi biến hóa , đang xem đến ba tòa núi cao vây quanh Luân Hồi sau khi thấy cả bên trong rừng rậm Luân Hồi cũng cùng biến hóa, hai mắt đột nhiên trợn lên.
Mẹ kiếp! Là lúc này!
Cũng không trách Diệp Thần nghĩ như vậy, bản chất tiên thành tiến giai lệnh chính là đem thành thị bình thường tiến giai lên thành tiên thành.
Mà cái quá trình tiến giai này chính là đem toàn bộ nguyên liệu kiến tạo thành thị biến thành nguyên liệu tiên cấp, sau đó tự động sinh thành một ít trận pháp bám vào phía trên thành trì.
Nhưng điều làm Diệp Thần không nghĩ tới chính là, ba tòa núi lớn vây quanh Luân Hồi cốc cùng với rừng rậm Luân Hồi lại cũng được tính vào việc thăng cấp.
Hết thảy những thứ này thực ra nói cho Diệp Thần biết một việc.
Luân Hồi cốc còn có ba tòa núi lớn, cùng với toàn bộ rừng rậm Luân Hồi đều được cải tạo!
Chuẩn xác mà nói, Diệp Thần sẽ có ba núi lớn cung cấp nguyên liệu tiên cấp, còn có một tòa Luân Hồi tiên thành siêu lớn.
Hết thảy những thứ này đối với Diệp Thần mà nói là một thiên đại kinh hỉ.
Phải biết rằng, sau khi Luân Hồi Thành tiến giai thành Luân Hồi tiên thành, muốn tăng lên quy mô Luân Hồi Thành phải không ngừng tăng thêm nguyên liệu.
Mà nguyên liệu này khẳng định phải tới tiên cấp mới đạt yêu cầu.
Nhưng nơi này là Tam Quốc Tân Thủ Khu, muốn tìm tiên cấp tài nguyên cũng chỉ có đi đến Tam Tiên Đảo ngoại trừ nơi đó thì không còn cách nào.
Nhưng mặc dù là tìm được Tam Tiên Đảo, còn quét sạch Tam Tiên Đảo, Luân Hồi Thành cũng không thể phát triển đến bao trùm cả nước.
Cứ như vậy, ý tưởng Diệp Thần muốn đem trăm họ đi tới Luân Hồi Thành khẳng định sẽ rất khó khăn.
Mà hiện tại, Diệp Thần không cần lo lắng cái phiền toái này bởi vì ba núi lớn chuyển biến thành tiên sơn mà rừng rậm Luân Hồi cũng chuyển biến thành tiên lâm.
Một khi hoàn thành chuyển biến, ba ngọn núi lớn ngàn mét vây quanh Luân Hồi thành, còn có rừng rậm Luân Hồi lớn như vậy trăm phần trăm sẽ cung cấp số lượng lớn tiên cấp nguyên liệu giúp phát triển luân hồi thành.
Cho nên Diệp Thần căn bản không cần lo lắng việc không đủ tiên cấp tài nguyên.
Nếu tìm không thấy Tam Tiên Đảo Diệp Thần cũng không cần quá bận tâm .
Bởi vì có ba ngọn núi lớn vạn mét, dù Tam Tiên Đảo tăng thêm lên so ra cũng kém hơn thứ này.
Càng đừng nói, Diệp Thần còn có một rừng rậm Luân Hồi cực kì rộng lớn!
Đương nhiên, với nguyên liệu đơn thuần của ba ngọn núi lớn vạn mét với rừng rậm Luân Hồi thì không thể kiến tạo ra thành trì cho trăm họ cả nước.
Chẳng qua, bản thân tiên thành khi thêm đầy đủ nguyên liệu có đặc tính tự động thu nhỏ hoặc phóng to
Nếu co rút lại có thể thu nhỏ lại đến mức một hạt gạo mà bên trong không gian thì lại bất biến.
Còn nếu mở rộng thì chính hắn cũng không biết được diện tích tối đa là bao nhiêu.
Chuẩn xác mà nói, cấp bậc nguyên liệu kiến tạo tiên thành càng cao thì phạm vi này càng lớn.
Mà Diệp Thần giờ phút này đã luyện hóa không gian căn nguyên, năng lực khống chế không gian tuy rằng chỉ là nghiệp dư nhưng năng lực tăng lên không gian bên trong Luân Hồi Thành vẫn có.
Cho nên, Diệp Thần căn bản là không lo lắng việc này.
Diệp Thần đang nghĩ đến đây, một cổ cường đại lực lượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Đây là......” Đồng Uyên, Chu Thương sau khi phát giác có điều khác thường, ngạc nhiên rồi sau đó vô cùng kinh ngạc hô.
Bọn họ là võ tướng nên nhanh chóng phát giác ra chỗ quái dị dưới chân.
Nhưng vấn đề là mặt đất vẫn bằng phẳng căn bản là không có dị tượng.
Đúng lúc này, một cổ cảm giác bị đẩy cấp tốc bay lên xuất hiện ở trong lòng mọi người.
Giây tiếp theo, căn bản tất cả mọi thứ ở bên trong đều bình thường đột nhiên xuất hiện một tầng mây trắng, rồi sau đó càng ngày càng dày, càng ngày càng nồng.
Đúng lúc này, hệ thống nhắc nhở vang lên.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, Luân Hồi thành chính thức tiến giai thành Luân Hồi Tiên Thành.”
Diệp Thần nghe đến đó, lông mày không khỏi giương lên.
Thanh thế rất lớn, không biết ba tòa đại sơn kia, còn có rừng rậm Luân Hồi đều tiến giai đến tình trạng gì......
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, phát hiện giữa đại sảnh đột nhiên xuất hiện mây trắng, Triệu Vũ tức khắc một ngây ngốc rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần, vô cùng kinh ngạc hỏi:
“Phu quân...... Này...... Này......”
“Hiện tại Luân Hồi Thành bao gồm Luân Hồi cốc, còn có rừng rậm Luân Hồi đều đã thăng cấp” Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc cười rồi sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần vừa nói xong, các nàng còn có một đám thủ hạ của Diệp Thần đồng thời ngẩn ngơ.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới vừa mới biến hóa thế nhưng là Luân Hồi thành đã tiến giai.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thái Ung, Mi Trúc, Tuân Úc, Trần Quần, Chu Thương, Đồng Uyên đồng thời nhìn tới Diệp Thần, rồi sau đó vô cùng trịnh trọng khom người bái nói:
“Chủ công, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bọn họ xem ra chủ công của bọn họ mới là thiên mệnh chân chính.
Bằng không, Luân Hồi Thành sao lại có thể bay lên không trung.
Việc này căn bản không phải việc của thế gian, càng không phải thứ mà đế vương dân gian có thể làm được.
Cho dù những đế vương đó cuối cùng có được cả nước cầu thiên cầu địa cũng vô dụng!
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc cười, đang chuẩn bị mở miệng, một lão nhân tóc trắng xóa đột nhiên xuất hiện ở cửa đại sảnh.