Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần sáng lên rồi sau đó nhìn về phía ngàn vạn hàng binh Khăn Vàng, mở miệng quát:
“Các ngươi mau cởi những trang phục binh lính cùng vũ khí trên người xuống, nhớ kỹ, các ngươi bây giờ đều là dân chạy nạn bị phản quân hãm hại!”
Diệp Thần làm như vậy, mục đích rất đơn giản, chính là không cho Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực tìm thấy nhược điểm.
Phải biết rằng đám hàng binh của Khăn Vàng này đều tham dự phản loạn nếu như bị ba người bọn họ nhìn thấy Diệp Thần thu phục ngàn vạn hàng binh, còn điều động tới U Châu thì khẳng định sẽ mở miệng ngăn lại.
Rốt cuộc hàng binh này chính là phản quân xử trí như thế nào đó là chỉ thị của Lưu Hoành.
Nhưng hành vi của Diệp Thần không hề nghi ngờ gì là làm lơ Lưu Hoành, đây chính là tội danh đại bất kính.
Tuy rằng Diệp Thần không sợ, nhưng hắn không muốn gánh lấy tội danh này.
Bởi vì Lưu Hoành chưa chết, nếu Diệp Thần công khai phản Lưu Hoành thì không danh chính ngôn thuận.
Nếu Diệp Thần trực tiếp tiêu diệt Đại Hán thì sau kiến quốc Diệp Thần khẳng định sẽ không đạt được nhiều khí vận thiên địa như bây giờ.
Diệp Thần là muốn cử quốc phi thăng, nhưng hắn cũng muốn khí vận thiên địa, nếu không có đù dù có thể phi thăng tới Hồng Hoang đế quốc cũng không đứng được.
Không có khí vận thiên địa, đế quốc không trụ được lâu dài, điểm này là thực rõ ràng.
Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Diệp Thần mới bắt hàng binh Khăn Vàng cởi hết trang phục binh lính và vũ khí trên người rồi thiêu hết.
Không có cái này Diệp Thần nói đám hàng binh Khăn Vàng này chính là bá tánh Đại Hán, nếu Lư Thực, Tào Tháo Đổng Trác không tin thì cũng tìm không thấy chứng cứ.
Hơn nữa bọn họ cũng không có chứng cứ nên cũng không dám trở mặt với Diệp Thần.
Lời nói của Diệp Thần vừa rơi dứt nhóm hàng binh Khăn Vàng đồng thời sửng sốt.
Bọn họ không rõ Diệp Thần vì sao lại hạ mệnh lệnh này, bất quá không hiểu rõ thì bọn họ cũng không dám làm trái mệnh lệnh của hắn một mỗi người sau khi lấy lại tinh thần đều vội vàng làm theo mệnh lệnh của Diệp Thần, cởi ra trang phục binh lính Khăn Vàng, rồi sau đó chất thành đống trên mặt đất.
Diệp Thần nhìn đến đây, bấm tay bắn ra mấy vạn viên hỏa cầu cấp tốc bay về phía quần áo trên mặt đất.
Giây tiếp theo, âm thanh bùng cháy vô cùng dày đặc trong nháy mắt vang lên.
“Thấu, thấu, diễn......”
Bất quá chỉ qua thời gian vài cái hô hấp, quân áo binh lính đều bị thiêu sạch.
Diệp Thần nhìn đến đây, lông mày không khỏi giương lên rồi sau đó nhìn về phía nhóm hàng binh Khăn Vàng, mở miệng quát:
“Các ngươi đi tới U Châu trước đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người phân phát đủ lương thực cho các ngươi còn có loại nông cụ, nếu các ngươi có người nhà, tự đem người nhà tới U Châu.
Tới nơi đó rồi, các ngươi tự xây dựng nơi ở, cày ruộng khai hoang, nhớ lấy, chớ có sinh sự, nếu không, một người phạm tội còn lại cùng tội!”
“Đa tạ lĩnh chủ đại nhân! Lĩnh chủ đại nhân vạn tuế vạn tuế!” nhóm hàng binh Khăn Vàng nghe đến đây, vẻ mặt đồng thời sáng ngời rồi sau đó không ngừng hưng phấn, khom người bái nói.
Lời nói của Diệp Thần thực nghiêm khắc thậm chí có thể nói là thực tàn khốc, bởi vì một người phạm tội những người còn lại cũng đều chịu tội
Nhưng nhóm hàng binh căn bản là không muốn gây sự, càng không nghĩ sẽ tới phạm tội, bọn họ chỉ muốn sinh sống thật tốt.
Cho nên bọn họ căn bản không lo lắng bị trừng phạt.
Đương nhiên, việc này không quan trọng, quan trọng là những gì Diệp Thần mang lại cho bọn họ vượt ngoài dự kiến của bọn họ.
Nguyên bản bọn họ còn nghĩ rằng Diệp Thần nhiều nhất cũng chỉ cung cấp cho bọn họ không đến mức chết đói, còn hạt giống, thậm chí là nông cụ cũng đều không có khả năng.
Vì bọn họ là tội dân nhưng sự thật căn bản không phải như bọn họ nghĩ.
Diệp Thần chẳng những cấp cho bọn họ lương thực sung túc, còn cấp phát hạt giống, nông cụ, còn nói bọn họ có thể đem người nhà tới U Châu.
Điểm này đối với nhóm hàng binh Khăn Vàng mà nói là thiên đại chuyện tốt.
Bọn họ sở cầu đơn giản chính là cái ấm no, không chết đói, có thể sinh sống yên ổn.
Mà những điều này Diệp Thần đã trực tiếp cấp cho bọn họ, bọn họ sao có thể không biết, sao lại có thể không cao hứng.
Diệp Thần nhìn nhóm hàng binh Khăn Vàng hưng phấn thì hơi hơi mỉm cười, rồi sau đó mở miệng quát:
“Hiện tại xuất phát!”
“Vâng! Lĩnh chủ đại nhân!” tiếng hoan hô rung trời trong nháy mắt vang lên.
Nhóm hàng binh Khăn Vàng kêu xong, một đám tự chuyển hướng đi tới U Châu.
Diệp Thần nhìn đến đây, âm thầm thở dài.
Trong thời đại này, điều bá tánh sở cầu chỉ là sinh sống yên ổn, không phải chịu đói.
Đáng tiếc, nguyện vọng như vậy đều bị Lưu Hoành cướp đoạt, thiên hạ sao có thể không loạn.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần trực tiếp nhìn về phía Triệu vân, Triệu Mãnh, Quan Vũ, Điển Vi, Trương Phi rồi mở miệng quát:
“Tập hợp, chuẩn bị xuất chinh!”
“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân, Điển Vi, Triệu Mãnh, Quan Vũ, Trương Phi nghe đến đó, đồng thời khom người lớn tiếng đáp.
Giây tiếp theo, đại quân Luân Hồi Thành bắt đầu tập hợp, thực mau trạm hảo phương trận.
Diệp Thần nhìn đến đây, trực tiếp bay về phía quân đoàn Luân Hồi, khi Diệp Thần bay đến ngồi trên lưng tiểu thiên mã, tiếng gầm rú chấn động đại địa truyền tới tai đại quân Luân Hồi Thành.
“Chủ công......” Quách Gia nghe đến đó, hơi hơi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng nhìn về phía Diệp Thần khom người bái nói.
Chẳng qua lời nói còn chưa nói xong, liền bị Diệp Thần ngăn lại
“Là Lư Thực, còn có Tào Tháo, Đổng Trác”
Quách Gia nghe đến đó, lại lần nữa ngạc nhiên rồi sau đó nhận ra lý do Diệp Thần vừa mới bắt nhóm hàng binh Khăn Vàng cởi bỏ trang phục binh lính Khăn Vàng, sau đó thiêu hủy.
Sau khi lấy lại tinh thần, Quách Gia không khỏi cười, rồi sau đó khom người bái nói: “Chủ công anh minh!
“Vuốt mông ngựa.” Diệp Thần nghe thế, trừng mắt nhìn Quách Gia một cái, rồi sau đó mở miệng nói.
Quách Gia nghe đến đó, cười mỉa vài tiếng, rồi sau đó khom người nói: “Chủ công, Gia có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Cứ nói.” Diệp Thần nghe thế, không khỏi ngẩn người, rồi sau đó mở miệng nói
Quách Gia nghe thế, gật gật đầu, rồi sau đó khom người nói:
“Chủ công, lần này Khăn Vàng bị Luân Hồi thành ta tiêu diệt toàn bộ, chiến công lần này của chủ công quá kinh thiên động địa, bất quá, giờ phút này chủ công đã là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, quan viên vì chiến công này của chủ công sẽ sinh ra nhiều quan ngại.
Để khiến bệ hạ không nghi kỵ, không đề phòng, nên tặng cho Lư Thực, Tào Tháo, Đổng Trác một ít chỗ tốt, sau đó cho đại quân Luân Hồi Thành của ta đổi lấy một ít chiến mã.”
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Thần ha ha cười, rồi sau đó mở miệng nói:
“May mắn có Phụng Hiếu đưa ra sách lược sớm, bằng không công lao này muốn quẳng cũng quẳng không ra.”
Điều Quách Gia nói chính là tình hình thực tế, công lao của Diệp Thần thật sự là quá lớn, toàn bộ Khăn Vàng cơ bản đều bị Diệp Thần diệt sạch.
Không lâu sau đó, Diệp Thần lại muốn đi diệt Yêu tộc, đến lúc đó, chiến công Diệp Thần khẳng định lớn đến mức vô hạn.
Một khi Diệp Thần tổng kết chiến công, phóng tới trước mặt Lưu Hoành, Lưu Hoành khẳng định sẽ bị dọa đến phát sợ, sau đó Lưu Hoành trăm phần trăm sẽ nghi kỵ Diệp Thần.
Bởi vì Diệp Thần có binh hùng tướng mạnh hơn nữa có thể đánh giặc trăm trận trăm thắng.
Đối với người như vậy tồn tại, Lưu Hoành dù coi trọng nhưng cũng sẽ đề phòng, đây không phải là kết quả Diệp Thần muốn nhìn thấy.
“Chủ công, ba người này tới quá hợp thời cơ, bằng không chủ công thực sự không thể chia ra hành động.” Quách Gia nghe đến đó, tức khắc cười, rồi sau đó khom người bái nói,
Diệp Thần nghe đến đó, ha ha cười, rồi sau đó mở miệng nói:
“Hiện tại Luân Hồi thành ta thiếu nhất là chiến mã nên đổi chiến mã, chỉ là Lư Thực, người này quá mức ngay thẳng, Tào Tháo hiện tại vẫn là cái giáo quan, tài lực chẳng ra gì. Đổng Trác, bất quá chỉ muốn được lợi hơn hai người kia.”
Diệp Thần hiện tại là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Quán Quân Hầu, thật đúng là chướng mắt Lưu hoành, bằng không Diệp Thần căn bản sẽ không bán chiến công đi.
Đương nhiên, Diệp Thần bán chiến công ngoại trừ vì chiến mã cho đại quân Luân Hồi Thành, còn có tính toán một phen với Đổng Trác.
Phải biết rằng Đổng Trác chính là nhân vật mấu chốt khuấy động quần hùng, không cho Đổng Trác thể hiện lợi hại, lộ ra cái đuôi kia, Đổng Trác làm sao dám làm loạn Trường An.
Không có tai họa của Đổng Trác, quần hùng quật khởi cũng sẽ mất nhiều năm, Diệp Thần không muốn chờ đợi.
Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thần vung lên.
“Ong” một tiếng truyền đến.
Một trăm chín mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.