WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 499: Trương Nhượng phóng đại chiêu

Chương 501: Trương Nhượng phóng đại chiêu

Hoàng cung Lạc Dương.

“Bang!”

Sắc mặt Lưu Hoành xanh mét rồi sau đó liền đập tay xuống bàn.

“Ai có thể cho ta biết khi nào có thể diệt Yêu tộc!”

Cả triều văn võ nhìn nhau rồi đều cúi thấp đầu xuống.

“Phế vật! Một đám phế vật! Trẫm giữ các ngươi lại có tác dụng gì!” Lưu Hoành thấy vậy lập tức giận dữ sau đó hướng về phía các văn võ mà quát.

Giờ khắc này Lưu Hoành thực sự rất phẫn nộ. Bởi vì Lạc Dương bị đại quân Yêu tộc vây quanh, nếu không phải khí vận Nhân tộc đột nhiên ngưng tụ thành một cái vòng bảo hộ vô cùng lớn để bảo vệ thành Lạc Dương thì chỗ này sớm đã bị san bằng rồi.

Vòng bảo hộ này cũng không phải là vô địch nó đang không ngừng yếu đi, Lưu Hoành cũng không biết Lạc Dương còn có thể kiên trì được bao lâu.

Lưu Hoành không muốn chết, hắn là hoàng đế, lại là hoàng đế đại hán đế quốc chí cao vô thượng nhưng hiện tại một nguy cơ mãnh liệt đang bao phủ trên đầu hắn.

Lưu Hoành nghĩ như thế nào cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi.

“Chúng thần không có cách nào xin bệ hạ trách phạt!” Văn võ trong triều nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của Lưu Hoành mà hổ thẹn đồng thời khom người nói.

Giờ khắc này các văn võ đều không còn biện pháp Yêu tộc ngoài thành Lạc Dương thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khi bọn họ bước lên tường thành vô cùng cao lớn kia đều không thể nhìn thấy giới hạn.

Lưu Hoành nghe thấy vậy giận dữ quát:

“Các ngươi đi chết đi!”

“Chúng thần không dám.” Văn võ trong triều thấy vậy vội khom người nói.

Thái giám Trương Nhượng đang đứng bên cạnh Lưu Hoành nhìn thoáng qua người đang phẫn nộ đến cực điểm liền lùi ra một chút rồi quỳ xuống mặt đất.

Giây tiếp theo Trương Nhượng nói lớn:

“Bệ hạ, nô tỳ tiến cử một người, hắn nhất định có thể vì bệ hạ diệt trừ Yêu tộc ngoài thành!”

“Ai?” Lưu Hoành nghe thấy vậy vội nhìn về phía Trương Nhượng, mở miệng hỏi.

Trương Nhượng nghe thấy Lưu Hoành dò hỏi liền khom người đáp:

“Khởi bẩm bệ hạ, người nô tỳ tiến cử chính là Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần!”

Trương Nhượng vừa nói xong, các văn võ đồng thời sửng sốt.

Giây tiếp theo bọn họ không hẹn mà cùng thở dài, thậm chí có người bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiển nhiên, bọn họ đều không cho rằng Diệp Thần có thể đủ khả năng giải quyết nguy nan của Lạc Dương lúc này.

Rốt cuộc đại quân Yêu tộc ngoài thành thật sự quá nhiều.

Hơn nữa Diệp Thần căn bản không ở gần Lạc Dương làm sao có thể chiến đấu với Yêu tộc.

Sau khi nghe thấy tiếng thở dài của văn võ trong triều, sắc mặt Lưu Hoành lập tức thay đổi.

Cố gắng ổn định lại cảm xúc, Lưu Hoành nhìn về phía Trương Nhượng trầm giọng hỏi:

“Ngươi chắc chắn Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần có thể giải quyết nguy nan của Lạc Dương?

“Khởi bẩm bệ hạ, nô tỳ xin lấy đầu để đảm bảo, Phiêu Kỵ đại tướng quân có thể vì bệ hạ mà diệt trừ Yêu tộc ngoài thành!” Trương Nhượng nghe thấy vậy rất chắc chắn gật đầu rồi khom người trịnh trọng nói.

Lưu Hoành thấy thế vội mở miệng hô:

“Mau truyền chỉ Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần tức tốc lãnh binh cứu giá!”

“Bệ hạ, Lạc Dương đã bị đại quân Yêu tộc vây quanh, thánh chỉ căn bản không thể rời khỏi Lạc Dương.” Một văn thần nghe thấy vậy liền khom người nói.

Lưu Hoành thấy thế tức khắc sửng sốt sau đó lập tức dựa vào ngai vàng.

Văn thần này nói rất đúng đến thánh chỉ còn không thể rời khỏi Lạc Dương thì làm sao có thể hạ chỉ cho Diệp Thần, làm sao để hắn có thể lãnh binh tới đây cứu giá.

Trương Nhượng nhìn văn thần này rồi lại nhìn về phía Lưu Hoành liền khom người nói:

“Bệ hạ không cần lo lắng giờ phút này Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần chắc chắn đang tới rồi, nô tỳ tin không bao lâu nữa đại tướng quân sẽ đuổi tới Lạc Dương, sau đó nhất cử tiêu diệt đại quân Yêu tộc.

“Trương Nhượng, ngươi đừng nói chắc chắn như vậy nếu Diệp Thần không tới thì sao?” Đại tướng quân Hà Tiến từ nãy tới giờ chưa mở miệng nghe thế liền hừ lạnh một tiếng sau đó mở miệng hỏi.

Hà Tiến ban đầu không muốn mở miệng nói, rốt cuộc giờ phút này Yêu tộc vây thành, Lưu Hoành phẫn nộ, có thể không mở miệng thì đừng mở miệng vì đây mới là lựa chọn tốt nhất nhưng Hà Tiến vốn không tin Diệp Thần có thể đúng lúc đuổi tới Lạc Dương, càng không tin hắn có thể đối phó với Yêu tộc bảo vệ thành Lạc Dương cho nên lão mới trực tiếp phản bác Trương Nhượng.

“Hà Tiến! Ngươi nói lại trẫm nghe" Lưu Hoành nghe thấy vậy không chút do dự hướng về phía Hà Tiến mà tức giận quát.

Giờ khắc này chỉ huy quân phòng thủ Lạc Dương chính là Hà Tiến nếu không phải vì nguyên nhân này Lưu Hoành khẳng định sẽ hạ lệnh trừng trị hắn.

Đáng tiếc, Lưu Hoành không thể, cho dù hắn rất ngu ngốc nhưng đạo lý đơn giản như vậy hắn vẫn là rất rõ ràng.

Hà Tiến thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi rồi sau đó vội vàng khom người nói: “Vi thần có lỗi.” Nói xong liền ngậm miệng không nói nữa.

Trương Nhượng quỳ trên mặt đất nghe thấy vậy liền liếc nhìn Hà Tiến một cái rồi lại nhìn về phía Lưu Hoành, vô cùng trịnh trọng khom người nói:

“Ba ngày, nô tài dám khẳng định Phiêu kỵ đại tướng quân trong vòng 3 ngày sẽ đuổi tới Lạc Dương. Đến lúc đó nguy nan của Lạc Dương sẽ sớm được giải quyết!”

“Ba ngày...... Ba ngày quá dài...... ngươi có cách nào để Diệp Thần tới Lạc Dương ngay hôm nay không?” Lưu Hoành nghe đến đó vội nhìn về phía Trương Nhượng, mở miệng hỏi.

Trương Nhượng nghe đến đó trên mặt tức khắc lộ ra vẻ không biết sợ và vẻ chắc chắn liền dập đầu ba cái với Lưu Hoành.

“Bệ hạ, nô tài sẽ ra khỏi thành đi tìm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, nếu nô tài có bị Yêu tộc giết cũng không oán hận.”

Lưu Hoành nghe thấy vậy thì cảm động sau đó một tay nâng Trương Nhượng lên trịnh trọng vô cùng hỏi:

“Ngươi có chắc chắn không?”

Trương Nhượng nghe thế trong lòng không khỏi “Khách” một chút.

Hắn không nghĩ thật sự ra khỏi thành tìm Diệp Thần.

Từ lúc bắt đầu tới giờ không ngừng nói tốt cho Diệp Thần, lại không ngừng nhắc tới hắn, kỳ thật cũng là một lần đánh bạc.

Bởi vì Trương Nhượng có đặc thù bảo vật có thể xem xét toàn bộ xung quanh thành Lạc Dương.

Mà ba ngày sau chính là thời gian bảo vật đưa ra đáp án.

Chuẩn xác mà nói sau ba ngày là hạn chót mà thành Lạc Dương tất sẽ bị Yêu tộc công phá.

Nếu lúc ấy Diệp Thần còn chưa đến Lạc Dương hoặc chưa đuổi tới Lạc Dương hay chưa thể tiêu diệt Yêu tộc thì kết quả cũng giống nhau.

Nội thành Lạc Dương từ trên xuống dưới không ai sống sót.

Nếu trong vòng 3 ngày Diệp Thần đuổi tới Lạc Dương mà còn tiêu diệt được Yêu tộc, như vậy Trương Nhượng tất nhiên có thể đạt được càng nhiều tin cậy và sủng tín của Lưu Hoành.

Hơn nữa thanh danh hắn cũng sẽ đạt tới một trình độ cao không ai sánh kịp ở toàn bộ Đại Hán đế quốc, thậm chí văn võ trong triều cũng sẽ sợ hắn, không dám coi hắn là địch nhân.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Diệp Thần do Trương Nhượng đề bạt, Diệp Thần càng mạnh chứng tỏ hắn càng lợi hại.

Đương nhiên đây cũng chỉ là do hắn tự nghĩ như vậy.

Đến nỗi Trương Nhượng nói một cách chân thành với Lưu Hoành để muốn cho bệ hạ thay đổi và từ bỏ ý định sai hắn ra khỏi thành.

Ai ngờ Lưu Hoành lại cảm động rồi nhưng vẫn giữ ý định đó.

Thời điểm Trương Nhượng đang tự hỏi nên đáp lại như thế nào, một tiếng hừ lạnh truyền đến.

“Trương hầu, khó trách bên ngoài đồn đại ngươi vẫn luôn lừa gạt bệ hạ, họa loạn triều cương, nay xem ra, lời đồn kia không phải là giả!”

Trương Nhượng nghe đến đó sắc mặt tức khắc thay đổi nhưng cũng nhanh chóng trấn định.

“Trương Nhượng?” Lưu Hoành nhăn mày sau đó nhìn về phía Trương Nhượng, trầm giọng hỏi.

Trương Nhượng nghe thấy vậy tức khắc gào khóc, vừa khóc vừa kêu:

“Bệ hạ, nô tỳ chết không quan trọng nhưng nô tỳ luyến tiếc bệ hạ. Nô tỳ biết giờ phút này bệ hạ đang phải cố gắng hết sức, nô tỳ tuy không tài cán gì cũng không thể nhìn bệ hạ chịu đựng.”

“Bệ hạ, nô tỳ sẽ khởi hành ngay, có điều trước khi đi nô tỳ đi còn có một câu muốn nói với các quan lại.”

Trương Nhượng mới nói đến đây quan lại trong triều đều biến đổi sắc mặt.

Đúng lúc này, Trương Nhượng như “Hoa lê dính hạt mưa” nhìn thoáng qua Lưu Hoành rồi lập tức đứng dậy nhìn về phía các văn võ.

Giây tiếp theo Trương Nhượng chỉ vào bọn họ mà lạnh giọng quát:

“Các ngươi tự cho là người đại hán, là trung thần của bệ hạ nhưng hôm nay Lạc Dương gặp nguy, các ngươi lại không dám ra khỏi thành đem thánh chỉ đi triệu tập đại hán chư tướng tiến đến Lạc Dương cứu giá, các ngươi cũng chỉ là rùa đen rụt đầu mà thôi! Tạp gia khinh thường các ngươi!"

Trương Nhượng nói xong liền cúi đầu trước Lưu Hoành rồi thẳng tiến bước tới cửa đại điện.

Sắc mặt văn võ trong triều đều đỏ bừng lên.

Đại chiêu của Trương Nhượng quá độc vừa mắng lại vừa đánh vào lòng bọn họ.

“Ngươi hãy mau trở lại.” Lưu Hoành cố gắng ổn định trái tim sau đó nhìn về phía Trương Nhượng, mở miệng hô.

Trương Nhượng nghe đến đó tức khắc dừng lại rồi xoay người nhìn về phía Lưu Hoành lắc lắc đầu.

“Bệ hạ, nô tỳ không muốn bệ hạ chịu đựng việc này, càng không muốn ngài chịu thương tổn, khẩn cầu bệ hạ tha thứ nô tài kháng chỉ, nô tài nhất định phải ra khỏi thành đi tìm Phiêu kỵ Đại tướng quân, chỉ có hắn mới là trung thần chân chính của Đại Hán ta.”

Trương Nhượng nói tới đây lại cúi người trước Lưu Hoành rồi vội xoay người đi.

Văn võ trong triều nghe đến đó, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

Giây tiếp theo một đám văn võ quan viên bước ra khỏi hàng rồi vô cùng trịnh trọng khom người nói với Lưu Hoành:

“Bệ hạ! Vi thần sẽ ra khỏi thành đi tìm Phiêu Kỵ Đại tướng quân! Cho dù vi thần phấn thân toái cốt cũng không oán hận!”

Nói xong hắn không chút do dự xoay người bước ra cửa đại điện.

“Bệ hạ vi thần cũng đi!”

“Vi thần cũng đi!”

Một người, hai người rồi ba người nói ra những lời này sau đó bước ra cửa đại điện.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.