Sau khi nghe thấy Trương Nhượng khen, Diệp Thần xấu hổ cười sau đó ôm quyền nói:
“Trương thường hầu quá khen, Diệp mỗ không dám so sánh với tiên hiền.”
“Phiêu Kỵ đại tướng quân quá khiêm tốn, tạp gia không hề nói dối, hiện tại thiên hạ không ai không biết Phiêu Kỵ đại tướng quân, ngay cả bệ hạ cũng khen người, nói người chính là võ tướng tuyệt thế có một không hai.” Trương Nhượng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Diệp Thần, không khỏi che miệng cười sau đó mở miệng nói.
Diệp Thần nghe thấy vậy, cười mỉa vài tiếng rồi trầm mặc.
Như vậy thấy thế nào cũng giống như bộ dạng có tâm sự.
Trương Nhượng nhìn thấy thế không khỏi sửng sốt rồi khó hiểu hỏi:
“Phiêu Kỵ đại tướng quân là có chuyện sao……”
Diệp Thần lĩnh quân bình định phản loạn khăn vàng, tiêu diệt Yêu tộc, giải nguy cho Lạc Dương, cứu đại hán hoàng đế Lưu Hoành lúc tình thế nguy nan nhất, công lao to lớn, từ xưa đến nay chưa hề có, đây vốn là hỉ sự nhưng hắn lại cố tình ra vẻ nặng nề, sao Trương Nhượng lại có thể không nghi hoặc.
Diệp Thần nhìn vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Trương Nhượng liền cười khổ vài tiếng rồi mới mở miệng nói:
“Trương thường hầu cũng biết việc luân hồi thành đã bị Yêu tộc phá hủy?”
“Cái gì!” Trương Nhượng nghe thấy vậy lập tức đứng lên sau đó kinh thanh hỏi.
Nếu là Luân hồi thành trước kia, Trương Nhượng căn bản không coi trọng nhưng hiện tại hắn hoàn toàn coi Diệp Thần như minhh hữu cực kỳ quan trọng.
Diệp Thần càng mạnh, uy tín của hắn ở trong triều đình càng lớn, lưng sẽ càng thẳng.
Nhưng hiện tại Diệp Thần lại nói luân hồi thành bị Yêu tộc phá hủy, đây không phải là việc lão muốn nghe thấy.
Đến nỗi nguyên nhân rất đơn giản.
Luân hồi thành là lãnh địa của Diệp Thần, là đại quân thủ hạ chống đỡ Diệp Thần.
Nếu như Luân hồi thành bị phá hủy, tiền tài, lương thực của hắn tất nhiên sẽ bị co lại.
Đại quân thủ hạ của Diệp Thần lại mạnh nhưng không có hai thứ này cũng sẽ xong đời.
Cũng chính vì nguyên nhân này Trương Nhượng mới vội như vậy.
Diệp Thần liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được của Trương Nhượng rồi gật mạnh đầu sau đó nói tiếp:
“Chính xác là như vậy, Diệp mỗ cũng vừa mới nhận được tin tức.”
“Phiêu Kỵ đại tướng quân yên tâm, đại quân luân hồi Thành cần cấp dưỡng, tạp gia sẽ lo!” Trương Nhượng nghe đến đó, trầm mặc một lát sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Thần nói.
Ngọa tào, Trương Nhượng đại thái giám này đúng là muốn cùng ta trở thành người một nhà, lão lại nhận cấp dưỡng cho đại quân, còn không đề cập tới điều kiện……
Mẹ kiếp, may mắn lão tử biết tên này là người như thế nào, bằng không thật đúng là sẽ thấy cảm động……
Nghĩ đến đây, Diệp Thần dành ánh mắt cảm kích cho Trương Nhượng sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
“Phiêu Kỵ đại tướng quân chẳng lẽ không tin lời tạp gia?” Sau khi thấy động tác lắc đầu của Diệp Thần, Trương Nhượng không khỏi sửng sốt rồi mở miệng hỏi.
Diệp Thần nghe thấy vậy lại tiếp tục thở dài sau đó ôm quyền xin lỗi:
“Không phải như vậy, Trương thường hầu đồng ý giúp Diệp mỗ, Diệp mỗ vô cùng cảm kích nhưng là…… đại quân Luân hồi Thành đã bị phá hủy, còn lại cũng không có mấy ai……”
“Cái gì!” Trương Nhượng nghe đến đó, hai mắt đột nhiên trợn lên sau đó quát lớn.
Những lời này của Diệp Thần thật sự kinh động đến hắn, luân hồi thành bị phá hủy, đại quân còn lại cũng không phải không thể duy trì, nhiều lắm cũng là hao phí chút thuế ruộng.
Chỉ cần Trương Nhượng xuất tiền và lương thực, cái gọi là người một nhà của Diệp Thần càng không chạy thoát hắn.
Bởi vì khi lão nắm giữ được đại quân luân hồi Thành, Diệp Thần dù có không muốn nghe mệnh lệnh cũng không được.
Nhưng điều khiến lão không nghĩ tới chính là chẳng những luân hồi thành bị hủy mà đại quân thủ hạ của Diệp Thần cũng bị huỷ hoại phần lớn, đây cũng không phải là việc gì nhỏ.
Hắn còn trông cậy vào Diệp Thần để đe dọa các văn võ trong triều, khen lão là võ thần anh minh.
Nếu đại quân thủ hạ của Diệp Thần còn lại không có mấy, sự kiêng kị của cả triều đối Diệp Thần sẽ giảm bớt, đồng thời cũng sẽ giảm bớt sự nể sợ đối với Trương Nhượng.
Ở thời điểm Trương Nhượng khiếp sợ, Diệp Thần gật đầu rồi sau đó thở dài nói:
“Tuy số lượng đại quân Luân hồi Thành không ít, lúc bắt đầu chém giết đại quân yêu thú cũng rất thuận lợi nhưng rồi sau này các yêu thú bắt đầu cuồng bạo, các hình thể biến đại, lực lượng tăng lên, nếu không phải bọn lính anh dũng chiến đấu, chỉ sợ hiện tại Diệp mỗ……”
“Phanh”
Trương Nhượng nghe thấy vậy liền ngồi mạnh trên ghế.
“Tại sao lại như thế này…… Tại sao lại như vậy……”
Lão thấy khó hiểu, không cam lòng sau đó lại thoải mái.
Đại quân Yêu tộc dũng cảm, hung tàn hắn cũng biết đến.
Đặc biệt là sau khi hình thể yêu thú biến đại khủng bố như thế nào lão cũng rõ ràng.
Nơi này là Lạc Dương, đô thành của Đại Hán đế quốc, tin tức về Yêu tộc đều sẽ hội tụ tại Lạc Dương.
Đại hán hoàng đế Lưu Hoành tín nhiệm thái giám nhất, Trương Nhượng sao có thể không biết tin tức Yêu tộc.
Hơn nữa, trước đó không lâu lão đã bước lên tường thành Lạc Dương cũng chính mắt nhìn thấy sự hung hãn của Yêu tộc,
Cho nên Trương Nhượng căn bản không hoài nghi Diệp Thần.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Trương Nhượng mới khó hiểu, sau một lúc không cam lòng liền bình thường trở lại.
Đại quân luân hồi thành có thể tiêu diệt đại quân Yêu tộc đã đủ dọa người rồi, nếu không tổn thương, ngược lại sẽ người khác không thể tin.
Chẳng qua, kết quả này Trương Nhượng không muốn nhìn thấy, rốt cuộc lão còn muốn còn trông cậy vào Diệp Thần khiến cả triều phải kinh sợ.
Diệp Thần nhìn thoáng qua sắc mặt phức tạp của lão liền mở miệng nói:
“Trương thường hầu, Diệp mỗ có một chuyện muốn xin Trương thường hầu hỗ trợ, không biết có được hay không?”
“Phiêu Kỵ đại tướng quân có việc xin cứ nói, chớ có khách khí.” Trương Nhượng nghe đến đó, hơi sửng sốt sau đó vẻ mặt mỉm cười nói.
Xem ra tuy luân hồi thành bị phá hủy, đại quân thủ hạ của Diệp Thần cũng còn lại không bao nhiêu nhưng Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần lại là đánh thật.
Chỉ cần Diệp Thần còn, tương lai sẽ có thể tạo ra một đội quân vô cùng mạnh mẽ.
Dù hắn không thể tạo ra một đội quân như vậy cũng không sao.
Chỉ cần là người một nhà với Diệp Thần thì những việc nên giúp phải giúp, hơn nữa muốn tận tâm tận lực đi giúp đỡ.
Phải biết rằng cả triều đều khinh thường hắn, phải rất vất vả mới có thể làm người một nhà, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Cũng chính vì xuất phát từ cái suy xét đó nên Trương Nhượng mới nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười thân thiết.
Diệp Thần nghe đến đó liền thở dài sau đó ôm quyền nói:
“Yêu tộc xâm lấn, Diệp mỗ khuynh tẫn sở hữu, tuy rằng chém giết đại quân Yêu tộc nhưng là tổn thất quá mức nghiêm trọng, Diệp mỗ không mặt mũi nào đối mặt với những tướng sĩ, càng không mặt mũi nào đối mặt với những bá tánh đã chết.
Diệp mỗ khẩn cầu Trương thường hầu hỗ trợ, Diệp mỗ hướng bệ hạ từ quan.”
“Không thể! Phiêu Kỵ đại tướng quân ngàn vạn không cần tá giáp quy điền!” Trương Nhượng nghe đến đó thì khiếp sợ, không chút nghĩ ngợi vội mở miệng hô.