Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 545:

Chương 547 Trương Nhượng muốn mai mối

Trương Nhượng cũng không nghĩ Diệp Thần sẽ nói “Hỗ trợ” nhưng lại là muốn giúp hắn từ quan.

Đùa cái gì vậy, hoạn quan hắn rất vất vả để có được nhờ cậy, sao lại có thể tùy tiện từ quan như vậy được.

Trương Nhượng biết từ sau khi biến Diệp Thần thành người một nhà, vị trí trongn triều đình cũng sẽ thay đổi, chính là ngày thường thường xuyên tên hay xem thường hoạn quan như Đại tướng quân Hà Tiến cũng không dám ngang ngạnh mà nhìn Trương Nhượng cũng sẽ thấp hơn một đầu.

Tuy rằng Hà Tiến vẫn thường thường hô to gọi nhỏ nhưng so với trước đây đã yếu đi rất nhiều.

Nếu Diệp Thần thật sự từ quan, sự tự tin dành cho lão trên triều đình chắc chắn sẽ bị giảm đi phân nửa.

Đây cũng không phải là kết quả mà Trương Nhượng muốn nhìn thấy.

Cũng chính vì nguyên nhân này Trương Nhượng mới bị dọa cho sợ mất vía rồi.

Đường đường là Phiêu Kỵ đại tướng quân của đại hán đế quốc, Diệp Thần vừa mới lập tuyệt thế chiến công mà hoạn quan cũng vừa muốn hùng khởi, sao hắn lại có thể từ quan.

Diệp Thần nhìn Trương Nhượng đang bị dọa không hề nhẹ liền thở dài sau đó mở miệng nói:

“Trương thường hầu vẫn nên nói với bệ hạ, nếu bệ hạ cho phép, Diệp mỗ sẽ tá giáp quy điền, hiện giờ loạn đảng khăn vàng đã bị tiêu diệt, Yêu tộc cũng bị chém giết sạch sẽ, Đại Hán đế quốc hẳn là không có chiến sự, trên triều đình Diệp mỗ cũng không hiểu nhiều lắm, thiếu Diệp mỗ cũng không sao.”

“Không thể! Phiêu Kỵ đại tướng quân, người chết không thể sống lại, người hãy nhìn về phía trước, nếu người không nghĩ cho mình thì cũng suy nghĩ vì Diệp thị một chút……” Trương Nhượng nghe thấy vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi sau đó vội vàng mở miệng nói.

Trương Nhượng thật sự sợ Diệp Thần, Phiêu Kỵ đại tướng quân, U Châu mục, quán quân hầu của lão sẽ từ quan.

Nếu lãnh địa bị huỷ hoại, đại quân thủ hạ bị đánh cho tàn phế cũng không sao, nếu có thể tạo ra quy mô bây giờ, cho dù bị huỷ hoại cũng có thể tạo lập lại, không cần thiết phải nản lòng.

Trương Nhượng vừa nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt tức khắc sáng ngời rồi vội vàng nhìn về phía Diệp Thần, lại mở miệng nói:

“Tạp gia nghe nói Phiêu Kỵ đại tướng quân chưa lấy vợ, không bằng tạp gia mai mối giúp người, người thấy thế nào?”

Trương Nhượng nghĩ đến Diệp thị nhất tộc chỉ có một mình Diệp Thần, suy nghĩ vì gia tộc đúng là vô nghĩa.

Nếu vô nghĩa, vậy sẽ tạo cho hắn một gia tộc không phải được rồi sao.

Sáng tạo gia tộc như thế nào? Đơn giản!

Mai mối cho Diệp Thần sau đó kết hôn sinh con, cứ như vậy hắn không phải có gia tộc sao.

Lúc ấy, nếu Diệp Thần không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con cháu rồi việc từ quan sẽ mất đi.

Ngồi trên ghế khách, Diệp Thần nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt.

Mẹ kiếp, sao hắn lại muốn mai mối như vậy.

Sớm biết không thể nói tiếp, cái này cũng tốt, không đáp ứng sẽ có vấn đề, đáp ứng rồi ngộ nhỡ phụ nữ lão gả cho lão tử là gian tế thì làm sao……

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thần tức khắc trầm xuống.

Trương Nhượng thấy Diệp Thần sững sờ thì vui vẻ rồi vội vàng nhìn về phíaTam Đức Tử đang ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa liền mở miệng hỏi:

“Tam Đức Tử, mau đi kiểm tra xem có cô nương nhà ai xinh đẹp mà chưa thành thân.”

Tam Đức Tử nghe thấy vậy vội vàng đi vào đại sảnh, ý cười trên khuôn mặt rồi khom người nói:

“Đại nhân, nô tài biết có một vị, trước đó không lâu nô tài nghe người ta nói có hai người con gái Kiều Công ở huyện Hoàn, quận Lư Giang tên là Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Nghe đồn, Đại Kiều là cô gái nhu mì, đẹp trầm lặng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, còn Tiểu Kiều cũng không hề kém cỏi Đại Kiều, hơn nữa dung mạo còn đẹp gấp ba lần.”

Đang tự hỏi không biết nên trả lời Trương Nhượng như thế nào thì nghe được tiểu thái giam Tam Đức Tử nói, Diệp Thần không khỏi sửng sốt.

Ngọa tào! Đại Kiều, Tiểu Kiều……

Không đúng, dựa theo ghi chép lịch sử, hai nàng này bây giờ mới vài tuổi……

Diệp Thần vừa định đến đây, hai mắt Trương Nhượng đột nhiên sáng lên sau đó nhìn về phía Diệp Thần hỏi:

“Phiêu Kỵ đại tướng quân, con gái Kiều Công có hợp ý người không?”

Mẹ kiếp, sao có thể không hài lòng, Đại Kiều Tiểu Kiều chính là mỹ nữ siêu nhất lịch sử, nếu không hài lòng thật đúng là kỳ lạ……

Nếu là người khác ta sẽ không đồng ý nhưng người muốn mai mối lại chính là Trương Nhượng, lão tử sao có thể mặc kệ được……

Nếu đáp ứng rồi thật không khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, người khác không biến lão tử thành một hệ với Trương Nhượng mới lạ……

Nghĩ đến đây, Diệp Thần tức khắc cười rồi sau đó nhìn về phía Trương Nhượng, ôm quyền nói:

“Đa tạ Trương thường hầu quan tâm, Diệp mỗ muốn tự mình gặp hai vị cô nương này rồi mới quyết định.”

Diệp Thần làm bộ dạng vừa lòng hơn nữa lời nói cũng nói dễ nghe nên sau khi Trương Nhượng nghe thấy liền cười to sau đó mở miệng hỏi:

“Đúng là nên như vậy, như vậy Phiêu Kỵ đại tướng quân hiện tại còn muốn từ quan?”

“Này……” Diệp Thần nghe đến đó tức khắc do dự.

Trương Nhượng nhìn thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ Diệp Thần sẽ kiên định nhưng hiện tại Diệp Thần lại do dự chứng tỏ ý nghĩ từ quan đã giảm đi hơn nửa.

Nghĩ đến đây, Trương Nhượng đang chuẩn bị tiếp tục mở miệng khuyên bảo thì Tam Đức Tử ngoan ngoãn đứng trong đại sảnh lại đột nhiên nhìn về phía hắn rồi khom người nói:

“Đại nhân, khi trước ở trên đường cái nô tài nghe thấy rất nhiều bá tánh thảo luận về Phiêu Kỵ đại tướng quân, nói công lao của người rất lớn, bá tánh đại hán đều được người giúp đỡ.”

Trương Nhượng nghe thấy thế, lông mày tức khắc nhíu lại sau đó liền tức giận.

Phải biết rằng, hắn đang nói chuyện với Diệp Thần, tên tiểu thái giám Tam Đức Tử này lại đột nhiên xen mồm vào quả thực rất vô lễ.

Giây tiếp theo, Trương Nhượng đột nhiên ngây ngốc.

Một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần rồi nhìn về phía Diệp Thần thở dài nói:

“Phiêu Kỵ đại tướng quân, ngươi cùng tạp gia không phải người ngoài, hà tất muốn lừa gạt tạp gia.”

Hắn nói xong vô cùng ai oán liếc nhìn Diệp Thần một cái.

Tại sao Trương Nhượng nói như vậy, Diệp Thần sao có thể không biết.

Phải biết rằng bản thân Diệp Thần cũng chính vì nguyên nhân mới đến tìm lão.

Đương nhiên, Trương Nhượng có biết cũng không sao, đây vốn dĩ không phải việc đại sự, Diệp Thần cũng không nghĩ sẽ giấu diếm.

Chẳng qua, lời này không thể nói rõ, rốt cuộc công cao chấn chủ cũng không phải là lời gì hay, biết có thể nhưng không thể tùy tiện nói bằng không chính là đại bất kính.

Bằng không Tam Đức Tử cũng sẽ không dùng từ các bá tánh trên đường để nói.

Diệp Thần nhìn Trương Nhượng với vẻ xin lỗi sau đó ôm quyền nói:

“Trương thường hầu, Diệp mỗ muốn từ quan kỳ thật cũng có chút liên quan tới việc này nhưng những lời Diệp mỗ nói trước đây cũng không phải là giả dối.

Nếu không từ quan, Diệp mỗ sẽ phải làm lại từ đầu, tuy chức quan cao nhưng nhớ tới những binh tướng, bá tánh đã chết, trong lòng Diệp mỗ sẽ giống như cây châm, cuộc sống hàng ngày khó mà yên ổn……”.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch