Diệp Thần nói chính là nói dối, Luân Hồi Thành chẳng những không bị phá hủy mà còn tiến giai thành luân hồi tiên thành, ngay cả đại quân Luân Hồi Thành cũng không có một chút thương tổn nào.
Nhưng Trương Nhượng không biết việc này, điều mấu chốt nhất chính là trong lòng lão không hề nghi ngờ.
Lão thấy Diệp Thần nói Luân Hồi Thành bị phá hủy căn bản là không hề giống làm bộ.
Bởi vì chuyện này vừa phái người đi liền biết thật giả nên lão căn bản không cần hoài nghi Diệp Thần lấ cớ.
Đến việc đại quân Luân Hồi Thành bị tổn thất nghiêm trọng, Trương Nhượng hắn càng tin tưởng.
Lão biết độ hung tàn của những con yêu thú ở Yêu tộc cho nên đại quân Luân Hồi Thành lợi hại cũng không thể nghiền áp đại quân yêu thú mênh mông vô bờ đó mà không gần trả giá.
Trương Nhượng căn bản không hoài nghi lời nói của Diệp Thần, hơn nữa biểu tình và ngữ khí của Diệp Thần rất đúng chỗ nên lão lại càng không hoài nghi.
Đây cũng là kết quả mà Diệp Thần muốn thấy.
Rốt cuộc Diệp Thần tới lừa Trương Nhượng hỗ trợ, nếu lão không tin, sao có thể khiến Trương Nhượng đi lừa dối Lưu Hoành được.
Mà Diệp Thần tới tìm Trương Nhượng cũng là vì không còn cách nào.
Phải biết rằng, nơi này là cổ đại, hơn nữa là Hán triều những năm cuối cùng nếu không tìm Trương Nhượng mà tự mình gặp mặt Lưu Hoành rồi từ quan có thể thật sự là chuyện xấu.
Bởi vì cứ như vậy, nếu Lưu Hoành biết được thực lực đại quân Luân Hồi Thành, biết Luân Hồi Thành bị phá hủy, hơn nữa đại quân còn lại không có bao nhiêu có thể vì nội tâm kiên kị ép chết Diệp Thần, buộc hắn phải phản kháng..
Này cũng không phải là kết quả mà Diệp Thần muốn thấy.
Sau khi nghe thấy Diệp Thần nói, Trương Nhượng trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:
“Phiêu Kỵ đại tướng quân, người sống một đời không nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho con cái?”
Diệp Thần nghe thấy vậy, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ do dự.
Trương Nhượng nhìn thấy Diệp Thần do dự tức khắc thở nhẹ rồi sau đó vô cùng nghiêm túc nói:
“Phiêu Kỵ đại tướng quân, Luân Hồi Thành gặp chuyện lớn nhưng cũng không cần lo lắng, tạp gia mấy năm nay tuy không nói là đại phú đại quý nhưng cũng thu được một vài thứ tốt.”
Trương Nhượng nói tới đây, tay phải nhất chiêu, một quả kiến thôn lệnh cấp kim cương ngay lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Sau khi thấy kiến thôn lệnh cấp kim cương trong tay hắn, Diệp Thần không khỏi sửng sốt.
Ngọa tào! Trong tay tên thái giám chết tiệt này đúng là có……
Kiến thôn lệnh cấp kim cương tuy kém hơn kiến thôn lệnh Thần cấp nhưng lại là kiến thôn lệnh tốt nhất dưới Thần cấp.
Lạc Dương, đô thành của Đại Hán đế quốc chính là được kiến tạo từ kiến thôn lệnh cấp kim cương.
Như vậy phẩm cấp của kiến thôn lệnh rất thưa thớt, rất khó rớt ra.
Cho dù là vận may của Diệp Thần cũng không ngoại lệ.
Phải biết rằng, Diệp Thần từ phúc duyên thâm hậu đến bây giờ là khí vận chi tử, giết nhiều yêu thú, nhiều tướng lĩnh khăn vàng như vậy mà một khối cũng không thấy được.
Có thể thấy kiến thôn lệnh cấp kim cương rất quý giá.
Đương nhiên, Diệp Thần cũng không quá cần kiến thôn lệnh cấp kim cương này bởi vì ngay từ đầu Diệp Thần đã có kiến thôn lệnh Thần cấp, hơn nữa lại là khối kiến thôn lệnh Thần cấp duy nhất.
Cho nên sức hấp dẫn của kiến thôn lệnh cấp kim cương đối với Diệp Thần cũng không lớn nhưng điều này cũng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Thời điểm Diệp Thần kinh ngạc, Trương Nhượng ý bảo Tam Đức Tử giao kiến thôn lệnh cấp kim cương cho Diệp Thần.
Thấy chỉ thị của Trương Nhượng, Tam Đức Tử vội vàng tiến lên tiếp nhận bảo vật sau đó vẻ mặt tươi cười cung kính giao kiến thôn lệnh cấp kim cương cho Diệp Thần.
Diệp Thần do dự một chút sau đó liền nhận lấy.
Diệp Thần không cần kiến thôn lệnh cấp kim cương bởi vì Luân Hồi Thành kiến tạo từ kiến thôn lệnh Thần cấp, hơn nữa hiện tại còn tiến giai thành luân hồi tiên thành.
Có kiến thôn lệnh cấp kim cương hay không đối với Diệp Thần mà nói cũng không quan trọng.
Có điều việc này cũng không gây trở ngại tới ý nghĩ bán đi món bảo vật này.
Không sai, chính là bán đi.
Kiến thôn lệnh cấp kim cương kiến tạo lãnh địa, mạnh hơn nhiều kiến thôn lệnh bình thường.
Bởi vì kiến thôn lệnh cấp kim cương có được đặc tính cường đại, có thể đem lại cho lãnh địa các loại thuộc tính kèm theo.
Tỷ như tốc độ đổi mới dân cư nhanh hơn, tăng ngộ tính, tăng tốc độ tu luyện, tăng lực phòng ngự kiến trúc, vân vân, cụ thể là cái gì chỉ có thể đợi sau khi sử dụng mới có thể biết được.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại đến việc lớn mạnh của kiến thôn lệnh cấp kim cương, càng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của nó tới các người chơi.
Các người chơi biết Diệp Thần sẽ tranh bá thiên hạ, càng biết không ai có thể ngăn cản được hắn nhưng người chơi có dã tâm vẫn tồn tại, cho dù Diệp Thần có lớn mạnh đi chăng nữa thì vẫm sẽ tồn tại người như vậy, muốn tranh thì tranh, muốn đoạt thì đoạt.
Cho dù trong trò chơi không ai có thể chống lại Diệp Thần thì kiến thôn lệnh cấp kim cương cũng có thể dùng ở thế giới hiện thực.
Rốt cuộc thế giới hiện thực mới là căn bản của các người chơi mà thế giới hiện thực thì luôn không an toàn.
Mà kiến thôn lệnh cấp kim cương lực bảo hộ rất lớn so với kiến thôn lệnh bạc trắng hay bạch kim gì đó .
Cho nên bất luận xuất phát từ mục đích gì, kiến thôn lệnh cấp kim cương chắc chắn sẽ khiến các người chơi điên cuồng.
Mà đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Diệp Thần muốn bán kiến thôn lệnh cấp kim cương.
Đương nhiên tiền đề là này kiến thôn lệnh cấp kim cương này phải kèm theo thuộc tính thật.
Sau khi Diệp Thần tiếp nhận kiến thôn lệnh cấp kim cương, âm thanh hệ thống nhắc nhở lập tức vang lên.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, đạt được kiến thôn lệnh ( kim cương, thật ) x 1.”
Hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Không tồi, không tồi, thật đúng là mang chữ thật, cái này có thể bán, không biết sẽ lộng tới bao nhiêu ngộ đạo thạch……
Mặc kệ nhiều hay ít cũng có ……
Nghĩ đến đây, Diệp Thần liền nhìn về phía Trương Nhượng rồi sau đó ôm quyền nói: “Đa tạ Trương thường hầu!”
“Ha ha ha…… Phiêu Kỵ đại tướng quân thích thì tốt, một khi đã như vậy, tạp gia lập tức tiến cung nói với bệ hạ, việc lo lắng của người không cần để trong lòng.” Trương Nhượng nghe đến đó, tức khắc vui vẻ rồi sau đó mở miệng nói.
“Một khi đã như vậy, như vậy tất cả đều nhờ Trương thường hầu.” Diệp Thần nghe thấy vậy liền thở dài sau đó đứng dậy ôm quyền nói.
Trương Nhượng thấy vậy thì vui mừng sau đó đứng dậy nói: “Người một nhà, không cần khách khí.”
Trương Nhượng nói xong liền nhìn về phía Tam Đức Tử rồi mở miệng quát:
“Tam Đức Tử, hảo hảo chiếu cố đại tướng quân, nếu dám chậm trễ, tạp gia lột da của ngươi!”
“Dạ! Nô tài tuân mệnh!” Tam Đức Tử nghe thấy thế mặt mày hớn hở nói.
Diệp Thần thấy thế liền biết hắn muốn giữ mình lại làm khách, nếu là người khác thì không nói nhưng cùng hắn ăn cơm Diệp Thần không hứng thú, không đợi hắn mở miệng Diệp Thần liền xin lỗi nói:
“Việc kiến tạo lãnh địa không thể chậm trễ, nếu không sợ sẽ có binh biến, Diệp mỗ xin cáo từ, mong Trương thường hầu thông cảm.”
Người chơi trên lãnh địa có thể thu hoạch lớn nhưng không thể không có lãnh địa, một khi không có lãnh địa hoặc lãnh địa bị phá hủy vậy thì bá tánh và quân đội chắc chắn sẽ rời đi.
Cũng chính vì nguyên nhân này Diệp Thần mới lấy cái này làm cớ.