WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 547:

Chương 549 Lưu Hoành kiêng kị

Trương Nhượng thấy vậy hơi sửng sốt sau đó gật đầu rồi mở miệng nói:

“Lời của phiêu Kỵ đại tướng quân nói quả không sai, kiến tạo lại lãnh địa qua loa là không được, vậy thì tạp gia không giữ người nữa.”

“Đợi sau khi ổn định lãnh địa, Diệp mỗ chắc chắn sẽ tự mình tới đây chịu phạt.” Diệp Thần nghe thấy thế không khỏi thở dài nói.

Trương Nhượng nghe thấy vậy lập tức vui mừng sau đó che miệng khẽ cười nói:

“Sao lại chịu phạt, Phiêu Kỵ đại tướng quân đều là người một nhà sao phải khách khí.”

Trong lời nói của lão tràn ngập niềm vui, y tứ cao hứng, nghe ngữ khí và biểu tình mà Trương Nhượng nói ra có vẻ không phải giả dối.

Đối với Trương Nhượng, người vẫn luôn xem Diệp Thần thành người một nhà mà nói, đây đúng là hy vọng mà lão muốn thấy.

Sau khi nghe Trương Nhượng nói, Diệp Thần liền cười ha ha sau đó mở miệng nói:

“Trương thường hầu, mong Diệp mỗ cũng sẽ coi nơi này là nhà mình?”

“Đúng vậy, tạp gia luôn mong phiêu Kỵ đại tướng quân về đây mỗi ngày.” Trương Nhượng nghe thấy vậy, hai mắt tức khắc sáng lên sau đó vô cùng hưng phấn nói.

Vẻ mặt Diệp Thần vui vẻ gật gật đầu rồi ôm quyền nói:

“Việc này quyết định như vậy.”

“Quyết định như vậy đi!” Trương Nhượng nghe thế vội gật đầu đáp.

Tam Đức Tử đứng một bên nghe những lời này, mặt mày hớn hở rồi khom người nói:

“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”

“Tam Đức Tử ngươi miệng ngọt quá, mau nhận thưởng.” Trương Nhượng cười ha ha cười sau đó nhặt một khối vàng ném cho Tam Đức Tử.

Tam Đức Tử thấy thế vội duỗi tay nhận lấy sau đó khom người nói:

“Đa tạ đại nhân ban thưởng.”

Diệp Thần thấy thế, tay phải nhất chiêu, một khối vàng lập tức xuất hiện bên phải tay sau đó cười ha hả nói:

“Trương thường hầu khảng khái như vậy, Diệp mỗ cũng không thể keo kiệt, Tam Đức Tử nhận lấy.”

“Đa tạ Phiêu Kỵ đại tướng quân ban thưởng!” Tam Đức Tử nghe thấy vậy càng hưng phấn rồi vội vàng nhận lấy sau đó vô cùng vui mừng khom người nói.

Trương Nhượng thấy vậy tức khắc cười to, một hồi lâu mới nhìn về phía Diệp Thần nói:

“Phiêu Kỵ đại tướng quân, tạp gia sẽ tiến cung diện thánh, bất luận như thế nào tạp gia cũng sẽ không khiến Hà Tiến vô sỉ kia hãm hại người.”

“Không vội.” Diệp Thần thấy vậy liền cười ha hả nói, nói xong, tay phải nhất chiêu, một trăm rương vàng bạc châu báu tức khắc xuất hiện trong đại sảnh.

Tuy Trương Nhượng coi Diệp Thần là người một nhà, cũng muốn làm việc cho Diệp Thần nhưng hắn biết Trương Nhượng là người cực tham lam.

Nói đơn giản một chút, đây là đôi bên cùng có lợi hay là nhân tình lui tới.

Nói trắng ra chính là tiền tài khai đạo.

Đúng như Diệp Thần sở liệu, sau khi một trăm rương vàng bạc châu báu xuất hiện trong đại sảnh, đôi mắt Trương Nhượng tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không đợi hắn mở miệng, Diệp Thần trực tiếp mở miệng nói:

“Trương thường hầu, đây là chút lễ mọn Diệp mỗ dành cho ngài, ngài hãy nhận lấy, bằng không sau này Diệp mỗ không thể thường xuyên lui tới dùng trà uống rượu được.”

“Được, tạp gia sẽ nhận!” Trương Nhượng nghe thấy thế hơi sửng sốt liền nhìn về phía Diệp Thần, vô cùng nghiêm túc nói.

Diệp Thần thấy vậy liền cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng nói:

“Trời đã tối, Trương thường hầu phải vào cung, Diệp mỗ cũng phải đi xử lý việc kiến tạo lại lãnh địa, Trương thường hầu, mời.”

Diệp Thần nói xong liền đi ra cửa, Trương Nhượng thấy vậy thì cười ha ha rồi mở miệng nói:

“Phiêu Kỵ đại tướng quân, mời!”

Diệp Thần thấy vậy liền gật đầu sau đó cùng Trương Nhượng rời khỏi phủ đệ.

Sau khi tới đường cái, Diệp Thần ôm quyền rồi mỉm cười nhìn Trương Nhượng sau đó bước ra ngoài thành.

Diệp Thần cứ như vậy ra khỏi thành, tuy chỉ là làm bộ nhưng việc ra khỏi thành là thật.

Rốt cuộc Diệp Thần nói muốn kiến tạo lại lãnh địa nhưng trong thành Lạc Dương không thể kiến tạo được.

Đến nỗi giao kiến thôn lệnh cho thủ hạ kiến tạo cũng không phải không được nhưng hiện tại không thích hợp.

Bởi vì đại chiến vừa mới kết thúc, trừ tướng lãnh thì bất luận kẻ nào cũng không được vào thành.

Đây là quy củ, ai cũng không thể làm lơ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Diệp Thần mới trực tiếp ra khỏi thành.

Diệp Thần rời đi, Trương Nhượng cấp tốc chạy vào hoàng cung.

Đối với Trương Nhượng mà nói, Diệp Thần rất phi thường, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất.

Bởi vì hệ thống hoạn quan chỉ ra được một võ tướng như Diệp Thần, hơn nữa lại là võ tướng lợi hại tuyệt bá thiên hạ, Trương Nhượng không thể để cho người khác, chính xác mà nói là khiến Hà Tiến dẫm đạp lên Diệp Thần.

Kết quả mà Diệp Thần nói lúc trước trùng với kết quả Hà Tiến kiểm tra.

Tuy rằng cuối cùng đều tiêu diệt được đại quân Yêu tộc nhưng quá trình này lại không giống nhau.

Ban đầu Trương Nhượng hưng phấn vì Diệp Thần có thể tiêu diệt Yêu tộc, nên đã lờ qua một số vấn đề quan trọng nhưng bây giờ không thể không suy nghĩ thế được.

Chuẩn xác mà nói, giờ phút này lửa giận trong lòng lão rất lớn bởi vì Hà Tiến quá thâm hiểm, muốn đẩy Diệp Thần lên cao sau đó ngã thật mạnh mà chết.

Mà lão lại không muốn Diệp Thần gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì cho nên Trương Nhượng muốn chạy nhanh tiến cung, dập nát mưu hoa cấp thâm hiểm của Hà Tiến.

Đương nhiên, tình huống thật sự khác những gì Hà Tiến nói, nếu gan Hà Tiến đủ lớn mà ở chiến trường xem xét, hắn sẽ phát hiện ra một việc.

Đại quân Luân hồi Thành cho dù là một người cũng không bị giết chết .

Đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là theo như suy đoán Hà Tiến chắc chắn sẽ đem đến không ít phiền toái cho Diệp Thần, bằng không Diệp Thần cũng sẽ không tới tìm Trương Nhượng.

Hoàng cung.

Sau khi nghe Trương Nhượng kể xong, Lưu Hoành không khỏi sửng sốt sau đó hai mắt đột nhiên trợn lên.

“Đại quân luân hồi Thành thật sự thương tổn nghiêm trọng?”

Hiển nhiên, đại hán hoàng đế Lưu Hoành căn bản không vì lời Trương Nhượng kể ra mà đánh mất kiêng kị với Diệp Thần.

“Khởi bẩm bệ hạ, nô tài nói chính là thiên chân vạn xác, lãnh địa của Phiêu Kỵ đại tướng quân đều bị phá hủy, đây còn có thể là giả sao.” Trương Nhượng nghe thấy thế, trong lòng không khỏi hồi hộp rồi vội vàng khom người nói.

“Nếu như vậy, ngươi hãy phái người đi tra xét đi.” Lưu Hoành nghe đến đó trầm mặc một lát rồi mở miệng nói.

Trương Nhượng nghe thấy vậy vội vàng khom người nói:

“Bệ hạ, nô tài đã phái ra mười đoàn nhân mã đi kiểm tra lãnh địa ban đầu của Phiêu Kỵ đại tướng quân, nếu nói dối chắc chắn không che mắt được những người này.”

“Ha ha ha, quả nhiên vẫn là người trung thành nhất với trẫm.” Lưu Hoành nghe như vậy liền cười ha ha sau đó mở miệng nói.

Trương Nhượng nghe thấy vậy liền quỳ xuống đất sau đó la lớn: “Vì bệ hạ, nô tài có thịt nát xương tan cũng không hối hận.”.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.