Âm thanh và tình cảm mà Trương Nhượng nói rất phong phú, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, lão căn bản không phái người đi điều tra Diệp Thần.
Lão thấy khả năng Diệp Thần nói dối căn bản không tồn tại.
Phải biết rằng luân hồi thành và hơn hai trăm vạn đại quân luân hồi thành không thể che dấu.
Đương nhiên đây là cái nhìn của lão, sự thật thì luân hồi thành đã sớm tiến giai thành luân hồi tiên thành, hơn nữa đã bay lên bầu trời.
Đến nỗi hiện giờ hơn hai trăm vạn đại quân luân hồi Thành cũng đều về tới bên trong luân hồi tiên thành.
Bất luận là ai đi điều tra vị trí ban đầu của luân hồi thành cũng không tra được cái gì, cho dù là tìm toàn bộ Đại Hán đế quốc cũng vô dụng.
Phải biết rằng nơi này là tam quốc Tân Thủ Khu, trừ Diệp Thần ra căn bản không ai có được năng lực phi hành, bọn họ có mệt chết cũng đừng nghĩ đến việc tìm được tung tích của luân hồi thành và hơn hai trăm vạn đại quân Luân hồi Thành.
Sau khi nghe thấy Trương Nhượng thề sống chết nguyện trung thành, Lưu Hoành liền cười to rồi vừa lòng nói:
“Trẫm biết ngươi rất trung thành, người khác có phản bội trẫm nhưng ngươi sẽ không như vậy.”
“Nô tài đa tạ bệ hạ tín nhiệm.” Trương Nhượng nghe thấy vậy thì vô cùng hưng phấn liền khom người nói.
Lưu Hoành cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng nói:
“Ngươi nói xem Phiêu Kỵ đại tướng quân bị tổn thất nghiêm trọng, trẫm nên ban thưởng như thế nào cho hắn?”
Sau khi nghe thấy Hà Tiến kể lại, Lưu Hoành có chút dè chừng với Diệp Thần nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến công lao của Diệp Thần.
Bất luận Lưu Hoành nghĩ như thế nào, công lao của Diệp Thần cũng không thể làm lơ, cho dù hắn là hoàng đế Đại Hán đế quốc cũng không được.
Chuẩn xác mà nói, Lưu Hoành cần phải thưởng phạt phân minh, dù hắn ngu ngốc cũng không thể không ban thưởng Diệp Thần.
Công lao của Diệp Thần thật sự quá lớn, đã cứu vớt Đại Hán đế quốc, cứu vớt cả nhân loại, hơn nữa còn cứu cái mạng nhỏ của Lưu Hoành.
Có thể nói, công lao của hắn lớn bằng cả bầu trời, Lưu Hoành dù ngu cũng không thể không ban thưởng cho hắn.
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản Lưu Hoành dò hỏi Trương Nhượng.
Gã căn bân không biết nên ban thưởng cho Diệp Thần như thế nào.
“Bệ hạ, công lao của Phiêu Kỵ đại tướng quân rất lớn, ban thưởng tầm thường sợ không thể che kín miệng lưỡi thế gian.” Trương Nhượng nghe đến đó liền cẩn thận liếc nhìn Lưu Hoành sau đó mở miệng nói.
Lưu Hoành gật đầu nói:
“Ngươi nói không sai, trẫm cũng cảm giác khó xử, ban thưởng thấp, người khác sẽ nói trẫm là hôn quân, ghen ghét người hiền tài, ban thưởng cao, trẫm……” Lưu Hoành thở dài sau đó mở miệng nói.
Thực rõ ràng, Lưu Hoành căn bản không thể bỏ qua được việc ban thưởng lớn cho Diệp Thần, bằng không hắn sao có thể nhắc tới ban thưởng cao liền thở ngắn than dài.
Sau khi nghe Lưu Hoành nói sau, Trương Nhượng tức khắc nhẹ nhàng thở ra rồi vội vàng khom người nói:
“Thiên hạ này đều là của bệ hạ, bệ hạ nói ban thưởng cái gì chính là ban thưởng cái đó, hơn nữa đây cũng là ân đức của bệ hạ, ai dám khua môi múa mép, nô tài chắc chắn sẽ liều mạng với người đó!”
“Trẫm biết ngươi rất trung thành, có điều hiện tại trẫm đau đầu vì chuyện ban thưởng, ngươi có thể nghĩ giúp trẫm xem nên ban thưởng như thế nào không ?” Lưu Hoành nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn Trương Nhượng sau đó mở miệng nói.
Trương Nhượng nghe đến đó, trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Lưu Hoành, mở miệng nói:
“Bệ hạ, không bằng thăng tước vị quán quân hầu?”
“Tước vị?” Lưu Hoành hơi sửng sốt rồi sau đó mở miệng hỏi.
Trương Nhượng gật đầu rồi mở miệng nói:
“Đúng như vậy, bệ hạ xem thám tử vừa mới xuất phát đi điều tra lãnh địa của Phiêu Kỵ đại tướng quân, tạm thời còn chưa biết được tính thật giả về việc hao binh tổn tướng của hắn.
Nếu là thật thì lúc này Phiêu Kỵ đại tướng quân thật sự rất mệt, hao hết binh tướng tiền tài, chỉ còn lại những binh tướng bị thương.
Nếu không ban thưởng cao chắc chắn sẽ khiến hắn ấm ức.
Nếu là giả phong tước lại càng thích hợp.
Cứ như vậy, quyền lợi trong tay Phiêu Kỵ đại tướng quân căn bản không thăng lên, nếu bệ hạ không yên tâm hoàn toàn có thể nghĩ cách từ từ thu lại quyền lợi trong tay hắn, như vậy người không phải có thể kê cao gối mà ngủ sao?”
Trương Nhượng nói xong, hai mắt Lưu Hoành tức khắc sáng ngời rồi vô cùng vui mừng nói:
“Dưỡng phụ nói cực kỳ hay, hãy quyết định như vậy đi.”
“Bệ hạ, chỉ phong tước cũng không thể được, phải biết rằng công lao của Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng không nhỏ cho nên cần ban thưởng thêm nữa.” Trương Nhượng nghe thấy thế liền cười sau đó mở miệng nói.
“Bệ hạ, nô tài nói cũng không phải là ban thưởng tiền tài........”
“Không phải ban thưởng tiền tài?” Lưu Hoành nghe vậy tức khắc nhẹ nhàng thở ra liền hỏi.
Trương Nhượng cười ha hả gật đầu nói:
“Bệ hạ, tiền tài so với việc bệ hạ để công chúa đính hôn với hắn thì cái nào hấp dẫn hơn?”
Lưu Hoành nghe đến đó, tức khắc sửng sốt sau đó mở miệng nói:
“Công chúa…… Không đúng, dưỡng phụ, trẫm chỉ có hai vị hoàng tử, không có công chúa thì làm sao có thể gả cho hắn được?”
“Bệ hạ, sao lại không có công chúa, nô tài nghe nói bệ hạ nhận hai người con gái Kiều Công làm nghĩa nữ, đây không phải là công chúa thì là gì?” Trương Nhượng nghe thấy vậy hơi mỉm cười rồi sau đó khom người nói.
Lưu Hoành nghe thế, cả người lập tức như nằm mơ, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần sau đó nhìn về phía Trương Nhượng, hưng phấn vô cùng nói:
“Dưỡng phụ nói không sai, trẫm quả thật có hai người con gái, nếu cho họ đính hôn với Phiêu Kỵ đại tướng quân có thể gọi là trọng thưởng!”
Lưu Hoành nói tới đây lập tức đứng lên rồi vô cùng hưng phấn đi qua đi lại.
Trương Nhượng đứng một bên thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười khom người nói:
“Chúc mừng bệ hạ, Phiêu Kỵ đại tướng quân chính là hiền tế của bệ hạ, điều này không thể thay đổi.”
“Ha ha ha, được! Dưỡng phụ nói rất đúng, lần này đã giải quyết phiền toái lớn nhất phiền toái cho trẫm, chỉ cần Diệp Thần thành con rể trẫm thì không có gì phải lo lắng nữa cả!” Sau khi nghe thấy Trương Nhượng nói, Lưu Hoành tức khắc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu sau đó hưng phấn vô cùng nói.
Lưu Hoành dè chừng Diệp Thần vì đại quân thủ hạ của hắn quá mức dũng cảm, có thể tiêu diệt được đại quân Yêu tộc.
Mà hiện tại, Lưu Hoành lại không dè chừng, chỉ cần nhận hai nữ nhi sau đó gả cho Diệp Thần thì tất cả đều giải quyết được.
Bởi vì cứ như vậy, Diệp Thần sẽ trở thành con rể Lưu Hoành, một khi như vậy sẽ thành người một nhà thì sao có chuyện tạo phản như vừa nói.
Đương nhiên hắn không phải là thân sinh của hai nữ nhi đó nhưng đó căn bản không phải là chuyện gì to tát.
Bởi vì nơi này là cổ đại, Lưu Hoành là hoàng đế, chỉ cần hắn nhận hai nữ nhi thì đó chính là công chúa, hơn nữa khắp thiên hạ đều sẽ tán thành công chúa.