Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 571:

Chương 573 Hứa Chử Nhận Chủ


Diệp Thần vừa nói xong, Hứa Chử vừa mới chào hỏi bái tạ hai mắt tức khắc sáng lên.

Hắn chẳng thể nghĩ rằng Đại Hán đế quốc Phiêu Kỵ Đại tướng quân, châu mục Đại Hán Diệp Thần lại coi trọng hắn như vậy, chẳng những muốn nhận hắn mà còn trực tiếp để hắn cầm binh đại tướng.

Nếu là người khác nói như vậy, Hứa Chử nhiều lắm cũng cảm động một chút nhưng người nói coi trọng hắn lại là Diệp Thần, Đại Hán đế quốc Phiêu Kị Đại tướng quân.

Điều này khiến cho Hứa Chử cảm thấy kinh ngạc.

Đến nỗi nguyên nhân rất đơn giản.

Hứa Chử biết đủ chuyện về Diệp Thần, càng biết Diệp Thần đã cứu vớt toàn bộ Đại Hán, cứu bá tánh khắp thiên hạ.

Trong lòng Hứa Chử thì Diệp Thần chính là đại tướng quân có một không hai trong thiên hạ, là U châu vương, là quân thần Đại Hán đế quốc, là thánh hiền đã cứu dân cứu nước khiến người khác phải kính nể và ngưỡng mộ.

Nhưng vị thánh hiền vĩ đại như vậy khi vừa thấy mặt liền biểu đạt sự coi trọng hắn, hơn nữa còn là sự tôn trọng vượt qua giai cấp thì sao hắn lại có thể không kinh ngạc, không kích động cho được.

Hứa Chử không phải không nghĩ tới việc gia nhập Luân Hồi Thành, hắn rất muốnnhưng lại không nghĩ sẽ có cơ hội này.

Bởi vì chưa kịp truyền tống đến U Châu đã gặp phải loạn khăn vàng và Yêu tộc xâm lấn mà hắn bị tuyển vào Lạc Dương bởi vì có võ lực, bị cưỡng chế mộ binh sau đó bởi vì vũ lực mạnh nên trực tiếp bị tuyển vào Ngự lâm quân.

Mà hiện tại hắn gặp Diệp Thần, vừa gặp đã nhận ra hắn, thậm chí còn muốn tự đề cử mình, nhưng hắn căn bản không dám mở miệng, cũng không thể mở miệng.

Phải biết rằng, giờ phút này hắn chỉ là một Ngự lâm quân, không chức quan, không tước vị mà cũng chỉ như một thảo dân không khác gì.

Cho dù hắn giỏi võ và còn nghe đồn Diệp Thần luôn cầu hiền nhưng hắn vẫn không thể mở miệng nói.

Bởi vì hiện tại hắn là Ngự lâm quân phải chấp hành mọi nhiệm vụ.

Tuy rằng nhiệm vụ này chỉ là chuyển cái rương có kỳ trân dị bảo nhưng nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, thiên chức của binh lính là phải phục tùng chỉ huy, kiên quyết hoàn thành tất cả mọi việc.

Chỉ cần lúc này hắn dám mở miệng, như vậy kết cục chỉ có một.

Hứa Chử thấy quân thần Đại Hán đế quốc Diệp Thần chắc chắn sẽ xem tư chất, phẩm chất và kỷ luật quân đội khi lựa chọn thủ hạ.

Nếu lúc này hắn dám mạo muội tự tiến cử, đó chính là sai lầm, cho dù sai lầm lớn hay nhỏ cũng đều là phạm sai lầm, nghiêm trọng hơn chính là vi phạm kỷ luật quân đội.

Đừng nói Diệp Thần không thích thủ hạ như vậy mà ngay cả hắn cũng không thích thủ hạ không tuân thủ kỷ luật.

Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên sau khi nhận ra thân phận của Diệp Thần, Hứa Chử cũng không có bất kỳ một biểu hiện gì.

Ai ngờ hắn cùng người kia nâng cái rương phạm phải sai lầm nhỏ lại gây chú ý sau đó Diệp Thần nhìn thấy hắn chẳng những không tức giận mà còn trực tiếp mở miệng muốn thay đổi quân tịch hắn đến châu mình.

Ý Diệp Thần là gì, sao Hứa Chử lại có thể không nhìn ra, cũng vì vậy mà cả người hắn mới ngây ra sau đó thì kích động và hưng phấn.

Vào lúc Hứa Chử thấy kích động thì tiểu thái giám đứng một bên lại lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như thế” rồi cười nói:

“U Vương đại nhân, đây là việc nhỏ cứ giao cho nô tài.”

“Được, vậy phiền ngươi rồi.” Diệp Thần nghe thấy vậy liền cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng nói.

Tiểu thái giám nghe thế liền nói:

“Có thể làm việc cho U Vương đại nhân chính là phúc phận của nô tài.”

Diệp Thần nghe vậy hơi mỉm cười sau đó nhìn về phía Hứa Chử, mở miệng hỏi:

“Hứa Chử, ngươi có đồng ý đi theo ta?”

Diệp Thần vừa nói xong, Hứa Chử liền hít một hơi thật dài rồi vô cùng trịnh trọng tiến lên một bước sau đó quỳ gối xuống đất và nói lớn:

“Hứa Chử, Hứa Trọng Khang bái kiến chủ công!”

Hắn vừa nói xong, âm thanh hệ thống nhắc nhở tức khắc vang lên.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được một danh tướng lịch sử Hứa Chử, hiệu Hứa Trọng Khang.

Hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên, đúng lúc này thông cáo thế giới tức khắc vang lên.

“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được võ tướng thứ sáu siêu nhất lịch sử, Hứa Chử, Hứa Trọng Khang, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần hoàng kim 1000 vạn lượng.”

Thế giới thông cáo liên tiếp ba lần nháy mắt dẫn bạo toàn bộ Kênh Thế Giới.

“Ngọa tào! Sao lại thế này, Diệp Thần không phải ở Lạc Dương sao? Tại sao lại lập tức thu nhận Hứa Chử?”

“Mẹ kiếp, hắn thật khiến người khác kinh ngạc.”

“Mẹ kiếp, ta không phục! Diệp Thần thu nhận bao nhiêu võ tướng lịch sử, không phải nhất lưu cũng là siêu nhất lưu, đúng là yên tĩnh không bao lâu giờ lại thu nhận Hứa Chử, như vậy còn có thiên lý, có vương pháp hay không!”

“Gian lận! Đây là gian lận! Thật vô sỉ, từ khi trò chơi bắt đầu đã gian lận, hiện tại vẫn còn gian lận, đây là muốn phá hỏng việc người khác thu phục danh nhân lịch sử......”

“Lũ ngu, Diệp Thần lão đại muốn để các ngươi cùng nhau chơi đại chiến thế giới, các ngươi cứ chờ chết đi!”

“Hắc hắc, phản ứng với bọn họ làm gì, những kẻ ngốc đó chắc chắn không muốn đi theo hắn đâu.”

“Đi? Diệp Thần thật sự không phản đối người khác tham gia đại chiến thế giới?”

“Ngu ngốc, lão tử nói chính là sự thật bởi vì lão tử đã ở Lạc Dương!”

“Quả thực không cần quá sảng khoái! Ha ha ha, chơi đại chiến thế giới.

Kênh thế giới ồn ào huyên náo, Diệp Thần liếc mắt nhìn sau đó khinh thường bĩu môi.

Kênh thế giới trước sau như một đều có rất nhiều người, có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét, cũng có người căm hận hắn.

Vừa nhìn thấy có vẻ số người ít hơn trước thiếu không ít nhưng Diệp Thần lại rất rõ ràng số người ngưỡng mộ, ghen ghét, hận hắn không phải thật sự giảm đi mà nhiều người đã lựa chọn cách che dấu.

Chuẩn xác mà nói chính là bởi vì có người trên kênh thế giới chỉ ra rằng Diệp Thần cho phép nhóm người chơi ở đại chiến thế giới và theo phía sau vớt thứ tốt, các người chơi thấy được cơ hội đó mới lựa chọn từ bỏ những lời nói đả kích hắn.

Bọn họ thấy thực lực của hắn quá mạnh, có đại quân cường tráng của Luân Hồi Tiên Thành làm bảo đảm, một khi đại chiến thế giới mở ra, vậy thì kết quả chỉ có một, đó chính là đánh và thắng, hơn nữa một đường sẽ nghiền áp, không thương lượng gì.

Cơ hội vớt đồ tốt đơn giản nhẹ nhàng như vậy thì sao có thể bỏ qua được.

Cũng vì không muốn bỏ qua nên những lời châm chọc trào phúng Diệp Thần trên Kênh thế giới mới giảm bớt một chút sau đó biến mất không thấy.

Thật dối trá.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần liền nhìn về phía Hứa Chử rồi đi nhanh vài bước đến trước người hắn, vẻ mặt cười nói:

“Có thể được Trọng Khang đi theo, quả thật rất vinh hạnh!”

----------------------------------------------------------------------------------------------

Hứa Chử (chữ Hán: 許褚;(? - 230), tên tự là Trọng Khang, là công thần khai quốc nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là tướng hầu cận bên Tào Tháo, nổi tiếng không chỉ với sức khỏe phi thường mà còn với sự trung thành, tận tụy, hết lòng vì chủ




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch