Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 572: Mua chức quan

Chương 574: Mua chức quan




Sau khi nghe được những lời nói chân thành của Diệp Thần, trong lòng Hứa Chử tức khắc ấm áp, vừa muốn mở miệng thì Diệp Thần lại vô cùng nghiêm túc nâng tay hắn lên rồi hô to:

“Hứa Chử nghe lệnh!”

“Có mạt tướng!” Hứa Chử nghe thấy vậy liền quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền đáp.

Diệp Thần nhìn thoáng qua thân hình lực lưỡng của Hứa Chử sau đó trầm giọng nói:

“Từ hôm nay ngươi sẽ là người thứ mười hai cầm binh đại tướng của Luân Hồi Thành.”

Hứa Chử nghe đến đó, tức khắc ngẩn ngơ.

Hắn không hề nghĩ Diệp Thần thật sự cho hắn quyền lực thống lĩnh đại quân, đây là điều không thể tùy tiện nói được.

Đây cũng không giống như coi trọng, nghĩ đến đây Hứa Chử không tự chủ được mà run lên.

Bởi vì kích động, vì hưng phấn và cũng là vì cảm ơn.

Hắn có võ lực, có năng lực nhưng nếu dựa theo con đường bình thường để lên chức thì rất lâu mới có thể lên được vị trí cầm binh đại tướng.

Mà hiện tại hắn một bước lên trời.

Điều này chứng tỏ cái gì? Hắn được coi trọng?

Không phải nếu được coi trọng, Hứa Chử nhiều lắm cũng chỉ được một chức giáo úy hoặc là chức quan linh tinh, tuyệt đối không thể đảm nhiệm chức cầm binh đại tướng.

Không chỉ là coi trọng mà còn có nguyên nhân khác?

Tín nhiệm! Không sai, chính là tín nhiệm! Đó hoàn toàn là tín nhiệm!

Không được Diệp Thần coi trọng và tín nhiệm, hắn căn bản không có khả năng đảm nhiệm chức cầm binh đại tướng.

Sau khi hoàn hồn, trong lòng hắn nháy mắt dâng lên một cảm giác mãnh liệt rồi sau đó không ngừng kích động và nhanh chóng kích thích tia máu trong mắt hắn và cơ thể run lên càng lúc càng lớn.

Đây không phải bởi vì sinh khí mà là vì cảm động và biết ơn.

Một người chưa từng được coi trong và tín nhiệm nay lại được như vậy nên hắn mới kích động, và hưng phấn rồi sau đó cảm xúc cảm ơn ở trong lòng bắt đầu bùng nổ.

Giây tiếp theo đầu Hứa Chử cúi thật thấp rồi sau đó ôm quyền nói:

“Mạt tướng thề sống chết đi theo chủ nhân! Nếu phạm lời thề, trời tru đất diệt.”

“Đinh, độ trung thành Hứa Chử +10, tiến giai vì tử trung.”

Hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, khóe miệng Diệp Thần nhếch lên.

Lại là một thủ hạ tử trung, hơn nữa còn là danh tướng siêu nhất lịch sử......

Không tồi, không tồi......

Nghĩ đến đây, Diệp Thần hơi mỉm cười sau đó liền duỗi tay nâng Hứa Chử dậy, vỗ vỗ bả vai. Lúc này, tiểu thái giám liền khom người nói:

“Chúc mừng Vương đại nhân, xem ra Hứa Chử chính là một vị mãnh tướng khó lường.”

“Ha ha ha, Trọng Khang quả thật là mãnh tướng đương thời.” Diệp Thần nghe thấy vậy liền cười ha ha sau đó mở miệng nói.

Tiểu thái giám nhìn vẻ cao hứng của Diệp Thần rồi đang định mở miệng nói thì trên đường cái vang lên một tiếng kinh hô.

“Ngọa tào! Đó là...... Kỳ trân dị bảo

“Mẹ kiếp, đúng là rất nhiều, giá trị của nó đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”

“Bao nhiêu tiền không biết nhưng tuyệt đối sẽ không thấp hơn mười vạn kim tệ, hơn nữa còn thật là nhiều, thật đúng là muốn đoạt lấy mà.”

“Đồ ngu, ngươi động thủ thử xem, không nhìn thấy người nâng cái rương chính là người của Ngự lâm quân sao, là quân đoàn đặc chủng Đại Hán, chỉ cần tùy tiện một cái là có thể tiêu diệt ngươi.”

“Ngẫm lại cũng không được, lão tử chưa lên được nhiêu cấp nếu đoạt lấy thì một khi bị giết, cấp bậc trực tiếp rơi thành tân thủ.”

“Tại sao những Ngự lâm quân đó lại chạy đến khách điếm lấy cái này?”

“Ngươi phải nói là sao khách điếm lại có kỳ trân dị bảo mới đúng.”

Lúc các người chơi trên đường cái kinh ngạc kêu hô vì Ngự lâm quân khiêng kỳ trân dị bảo ra ngoài thì trong phòng lông mày Diệp Thần đột nhiên nhíu lại.

Hắn nhíu mày không phải vì các người chơi ầm ĩ kinh hô ngoài đường cái mà là vì hắn nghe được vài câu đối thoại nhỏ.

“Mẹ kiếp, ngươi nói Diệp Thần có thể quật khởi nhanh như vậy có liên quan gì đến thái giám không?”

“Ta cảm giác rất có thể, bằng không tại sao tên tiểu thái giám kia lại dẫn theo Ngự lâm quân tới, hơn nữa còn khiêng rất nhiều kỳ trân dị bảo ra, chắc chắn là hắn đã phải tặng lễ vật cho Trương thường hầu.”

“Ta nói chức quan của hắn nhanh thang lên như vậy hóa ra là vì việc này.

“Cũng không đúng, lúc trước cũng có người đưa lễ, đưa tiền cho Trương Nhượng nhưng cuối cùng cũng không được cái gì, giờ sao lại thế này?”

“Hẳn là có liên quan đến công đức.”

“Xem ra đúng rồi, đáng tiếc công đức cũng không phải muốn là có, chỉ muốn giết sơn tặc còn không biết muốn giết đến khi nào.”

“Đáng tiếc nhất chính là thời gian Lưu Hoành mua quan bán chức còn chưa tới, bằng không cũng có thể trực tiếp mua chức quan, như vậy chúng ta cũng có tiền vốn thu nhận võ tướng lịch sử, văn thần lịch sử, thậm chí cả mỹ nữ lịch sử.”

“Hư, đừng nói nữa, bí mật này tốt nhất càng ít người biết càng tốt, bằng không đến lúc đó tất cả đều có được chức quan rồi rất nhiều người đoạt được chỗ tốt.”

Hai người chơi đối thoại, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức người chơi bên cạnh bọn họ cũng không thể nghe được nhưng Diệp Thần lại nghe rất rành mạch.

Cũng vì nghe rành mạch nên sau khi nghe xong hắn mới có nhíu mày lại.

Bởi việc có thể mua chức quan đã bị hai người này phát hiện.

Điều này chứng tỏ những người chơi phát hiện điểm này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

Cứ như vậy không lâu sau sẽ xuất hiện rất nhiều người chơi có được chức quan.

Mà một khi có được chức quan thì việc các người chơi nhận võ tướng lịch sử, văn thần lịch sử, thậm chí nhận mỹ nữ lịch sử không hề là việc ảo tưởng.

Điều này cũng không phải một tin tốt đối với Diệp Thần.

Đương nhiên đó không phải tin tốt nhưng cũng không đến mức khiến hắn phải lo lắng.

Rốt cuộc cơ nghiệp Diệp Thần được xây dựng bằng thực lực, các người chơi muốn noi theo hắn sau đó quật khởi căn bản là không thể làm được.

Phải biết rằng việc võ tướng lịch sử, văn thần lịch sử hay mỹ nữ lịch sử nhận chủ không chỉ có chức quan là có thể thành công được.

Muốn nhận họ thì ngoài chức quan còn cần phải có danh vọng và lãnh địa, hơn nữa bản thân người chơi cũng yêu cầu phải có khí chất và thực lực nhất định mới có thể khiến nhân vật lịch sử nhận chủ.

Đương nhiên thu nhận nhân vật lịch sử bình thường thì không yêu cầu hà khắc như vậy, có chức quan, có lãnh địa sẽ rất dễ dàng thu phục.

Nếu thu nhận nhân vật lịch sử cũng có thể trợ giúp các người chơi quật khởi.

Cứ như vậy, những người chơi đó bởi vì Diệp Thần cường hoành, bá đạo sẽ không phục sau đó liên kết lại đối lập với hắn.

Diệp Thần cũng không sợ mà còn tin chắc sẽ trực tiếp quét ngang thiên hạ.

Cho dù kẻ địch có nhiều, có mạnh cũng không vấn đề gì, chỉ cần Diệp Thần mở ra tranh bá sẽ giết chết tất cả bọn chúng.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, nếu việc mua bán quan tước xảy ra việc Diệp Thần thống nhất thiên hạ sẽ khó khăn chắc chắn sẽ nhiều hơn lúc trước .

Mà đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến hắn nhíu mày.

Không biết là cái gì ảnh hưởng tới họ, ta nhớ rõ kiếp trước phải mấy tháng sau rất nhiều người chơi mới biết được điều này.

Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần nhíu lại, hàn quang chợt lóe rồi biến mất.

Đúng lúc này, tiểu thái giám thấy được bộ dáng của hắn, càng thấy được sát ý trong mắt hắn.

Giây tiếp theo, y trực tiếp nhìn về phía thủ lĩnh Ngự lâm quân đang đứng lẳng lặng ở cửa mà mở miệng quát:

“Mau bắt những tiện nhân đó rồi cho tất cả vào đại lao, nếu dám phản kháng, giết chết không tha!”

“Dạ! Công công!” Thủ lĩnh Ngự lâm quân nghe đến đó thì hơi sửng sốt sau đó vội vàng khom người đáp.

Diệp Thần nghe thấy vậy liền liếc nhìn tiểu thái giám “Vuốt mông ngựa” rồi mở miệng nói:

“Từ từ.”

Diệp Thần vừa nói xong, thủ lĩnh Ngự lâm quân liền dừng lại, tiểu thái giám đứng một bên có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thần.

Diệp Thần liếc nhìn ngoài cửa sổ sau đó liền hít một hơi rồi nói:

“Yêu tộc vừa mới diệt, Lạc Dương còn chưa ổn định không thích hợp để tùy tiện bắt người, càng không thích hợp giết người, chỉ có thể đuổi bọn họ đi.”

Ngày mai Diệp Thần sẽ bắt đầu bán đấu giá mà người tham dự bán đấu giá chính là người chơi.

Cho dù là chém hay giết cũng không có ích lợi gì nên Diệp Thần tự nhiên không thể để mặc tên tiểu thái giám này làm điều xằng bậy được.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch