Sau khi thấy Diệp Thần đột nhiên xuất hiện, con khỉ tức khắc sửng sốt rồi vội vàng dừng lại.
Trong nháy mắt, trên mặt con khỉ vàng kia hiện ra sự khiếp sợ, tức giận và kinh hãi.
Không sai, chính là kinh hãi, bởi vì con khỉ thấy được toàn bộ quá trình Diệp Thần xuất hiện ở đây và càng nhận ra thân phận hắn.
Nếu đổi là người khác, con khỉ sẽ không lo lắng sợ hãi đến mức như vậy.
Nhưng đi vào nơi này không phải ai khác mà chính là Diệp Thần, đệ nhất Nhân tộc.
Con khỉ nhìn thấy hắn nháy mắt xuất hiện liền hồi tưởng đến quá trình trước đó không lâu ở thế giới trò chơi bị hắn đánh chết.
Nghĩ đến đây nó tức khắc run lên.
Không có cách nào, Diệp Thần quá hung hãn, quá lợi hại, càng mấu chốt hơn đây là thế giới hiện thực.
Nếu bị Diệp Thần giết chết ở thế giới hiện thực và bị hắn dùng thí thần thương cắm chết trong thế giới trò chơi thì kết quả cơ bản giống nhau, hoàn toàn bị quải rớt.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân căn bản khiến khỉ vàng kinh hãi.
Trốn hay không trốn......
Khỉ vàng cố gắng ổn định trái tim đang nhảy lên sau đó vô cùng nôn nóng nghĩ.
Nó muốn chạy trốn là vì thực lực hoàn toàn kém hơn Diệp Thần.
Mà không muốn trốn vì nó lo lắng Diệp Thần sẽ trực tiếp ra tay và giết chết nó.
Phải biết rằng, lúc trước ở thế giới trò chơi, Diệp Thần chụp một cái chết mấy chục vạn yêu thú, hiện tại khỉ vàng vì tử vong, rớt cảnh giới đã trở thành mãnh thú thì sao có thể trốn ở trước mặt hắn.
Nó thậm chí hoài nghi, chỉ cần nó dám trốn thì giây tiếp theo sẽ đón lấy một cái tát của hắn.
Trong khi nó đang tự hỏi, Diệp Thần liếc nhìn cây trà gần trong gang tấc, khóe miệng hơi nhếch lên sau đó nhìn về phía con khỉ đang kinh hãi.
Kiếp trước có được ngộ đạo trà không phải là chim kim sắc khổng lồ đã bị giết chết mà là một con khỉ.
Chẳng lẽ chính là con khỉ này.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi đánh giá con khỉ một chút rồi sau đó liền bước ra.
Giây tiếp theo, hắn đi tới trước người khỉ vàng.
Nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở người trước, nó tức khắc bị dọa một cú thật sốc, hai mắt đồng thời co rụt lại, cả người cũng cứng đờ.
“Tiểu...... Tiểu hầu......thấy...... Diệp Vương gia.” Khỉ vàng lại cố gắng ổn định trái tim đang nhảy lên kịch liệt sau đó vội khom người nói với Diệp Thần.
Nó học lễ nghi này từ loài người, tuy nhìn qua chẳng ra cái gì cả nhưng cũng có bảy phân tương tự.
Diệp Thần nghe thấy vậy liền nhìn thoáng qua con khỉ rồi mở miệng nói:
“Đem bảo vật trên người của ngươi giao ra đây, cơ hội chỉ có một lần.”
Diệp Thần nói như vậy giống như là hắn biết con khỉ có bảo vật nhưng trên thực tế lại không phải.
Hắn không chắc chắn con khỉ trước mắt có bảo vật hay không nhưng cứ nói như vậy chẳng qua là để đe dọa con khỉ này mà thôi.
Chuẩn xác mà nói, Diệp Thần nghi ngờ con khỉ này có được bảo vật vì dù sao nó cũng là yêu thú đầu tiên có thể sở hữu và sử dụng lá trà
Tuy tất cả những điều này đều là suy đoán của Diệp Thần nhưng nó cũng không gây trở ngại tới ý nghĩ cướp đoạt bảo vật của hắn.
Đương nhiên, nếu con khỉ vàng đó không phải là con khỉ kiếp trước, Diệp Thần cũng không thèm để ý, chẳng qua là lãng phí một hai phút mà thôi.
Sau khi nghe thấy lời uy hiếp của Diệp Thần, mặt nó trong khoảnh khắc lộ ra vẻ thất kinh.
Diệp Thần nhìn thấy vậy lông mày không khỏi giương lên sau đó tay phải nhất chiêu, thần thương ngăm đen thô to nháy mắt xuất hiện.
Khỉ vàng nhìn thấy Diệp Thần đột nhiên lấy ra cây côn kia liền không tự chủ được mà rùng mình một cái sau đó vội vàng mở miệng hô:
“Ta giao, ta giao......”
Giờ khắc này khỉ vàng cảm thấy chua xót và hối hận.
Nó chỉ là phát hiện sau khi chim vàng khổng lồ rời đi rất lâu mà chưa trở về nên lúc này mới muốn chạy nhanh tới đây chiếm chút tiện nghi.
Ai ngờ tiện nghi còn chưa chiếm được lại gặp phải Diệp Thần.
Con khỉ thấy thật xui xẻo, hắn như vậy hoàn toàn giống với hành vi cướp bóc, điều đó đủ để khiến trong lòng khỉ vàng đổ máu.
Không có cách nào khác, Diệp Thần quá lợi hại, nó căn bản không phải đối thủ của hắn, nếu không muốn chết chỉ có thể làm theo yêu cầu của hắn.
Khỉ vàng chua xót vô cùng nghĩ xong liền nhất chiêu, một viên hạt giống nhỏ quanh thân dày đặc tinh ngân nháy mắt xuất hiện trong tay nó.
Diệp Thần nhìn thấy hạt giống trong tay con khỉ thì không khỏi sửng sốt.
Diệp Thần đoán con khỉ vàng này có thể là con khỉ kiếp trước có được ngộ đạo trà cho nên mới đoán trong tay nó có bảo vật.
Cuối cùng hắn còn chưa chắc chắn thì suy đoán đó lại trở thành sự thật.
Nhưng hắn căn bản không nghĩ tới bảo vật của nó lại là một hạng giống
“Mẹ kiếp, thật đúng là dễ ra tay.”
Diệp Thần vừa nghĩ đến đây, một ánh sáng đột nhiên xuất hiện che kín tinh ngân hạt giống, phát hiện điểm này Diệp Thần tức khắc sửng sốt sau đó lại nhìn hạt giống trong tay con khỉ.
Giây tiếp theo, hai mắt hắn đột nhiên trợn lên.
Ngọa tào! Hạt giống cây thế giới!
Cũng không trách sao Diệp Thần khiếp sợ như vậy, bởi vì hắn không nghĩ bảo vật của khỉ vàng không phải bảo vật không gian trong tưởng tượng mà là hạt giống của cây thế giới.
Cây thế gưới là cái gì ? đó là linh tài phẩm cấp hỗn độn, công năng sáng tạo một thế giới mới.
Mà hạt giống cũng có năng lực này.
Đương nhiên, muốn sáng tạo một phương thế giới còn cần hạt giống lớn lên và phát triển thành cây mới có thể làm được.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là thần thụ này có thể được con người luyện hóa.
Một khi có người luyện hóa thần thụ thì sẽ tự động đạt được một phương thế giới đó.
Tuy rằng mới bắt đầu chỉ là một không gian nhỏ nhưng không gian này cuối cùng sẽ phát triển trở thành 1 vị diện, 1 thế giới mới.
Mà một khi có được một phương thế giới, người có được thế giới có thể trực tiếp dùng năng lượng này chống đỡ chiến đấu, thậm chí có thể mượn lực lượng này áp chế kẻ địch sau đó trấn sát họ.
Có thể nói người có được một thế giới có thể chiến đấu lâu hơn và hung hãn hơn người khác, hơn nữa cũng rất khó bị giết chết.
Cũng chính vì nguyên nhân này, vô số cường giả Hồng Hoang đều muốn có được hạt giống cáy thế giới rồi sau đó sáng tạo ra thế giới thuộc về chính mình.
Đáng tiếc, mỗi một hạt giống sẽ chỉ xuất hiện chín viên, hơn nữa khi thành thục sẽ tự động phá vỡ không gian.
Cho nên cuối cùng chỉ có vài người có được nó.
Mà hiện tại con khỉ này lại lấy ra một viên thế giới thụ hạt giống thì sao Diệp Thần có thể không khiếp sợ, không hưng phấn.
Mẹ kiếp, khi sao băng rơi xuống rốt cuộc rơi xuống trái đất bao nhiêu thứ tốt......