“U vương đại nhân, tiểu yêu là thực vật thành tinh, cũng vì bất đắc dĩ chứ loại hợp tính trong cơ thể cũng không hại người, xin U vương đại nhân khai ân tha cho tiểu yêu một mạng.”
“Thực vật thành tinh? Tình thế bất đắc dĩ? Không gây hại đến tính mạng người?” Diệp Thần nghe đến đó, lạnh lùng cười rồi trầm giọng nói:
“Cho dù ngươi rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, nhưng ở thời điểm ngươi hút máu Hoàng Tự làm cho hắn sống không bằng chết thì tương lai của ngươi đã xác định, chỉ có một con đường chết!”
Yêu tộc có loại thú, gia cầm, thủy tộc, thực vật, mà trong tứ đại chủng tộc này, yêu tinh tuy rằng có công kích con người, ăn thịt con người nhưng vẫn có không ít thành tinh bản tính ôn hòa, sẽ không tham dự tranh đấu.
Điểm này có liên quan tới bản thể của thực vật, cũng có liên quan đến bản tính của chúng.
Thế nhưng, trước khi thực vật thành tinh, chỉ hấp thu dưỡng chất từ nước và ánh sáng mặt trời để sinh trưởng, mà sau khi thành tinh, phương thức sinh tồn của chúng mặc dù có chút thay đổi về phương diện nhu cầu, nhưng chỉ đổi thành tinh túy của linh khí thiên địa.
Đương nhiên, đây chỉ là đại bộ phận thực vật sau khi thành tinh, còn có một ít thực vật, ví dụ như cây ăn thịt người, các loại hoa có thuộc tính ăn thịt người, sau khi thành tinh, chỉ cần gặp được người, trăm phần trăm sẽ trực tiếp công kích rồi sau đó liền ăn thịt người mà không chút do dự.
Ngoài ra, những thực vật thành tinh có bản tính ôn hòa cũng có một phần bởi vì nguyên nhân như vậy mà thay đổi tập tính, thường lấy người làm chất dinh dưỡng .
Bất quá việc này không quan trọng, quan trọng là sau khi thực vật thành tinh, cho dù bản tính ôn hòa, không tham dự tranh đấu thì về sau khi hút máu con người cũng sẽ trực tiếp thay đổi đặc tính, sẽ biến thành loài ăn thịt người.
Đúng là bởi vì nguyên nhân này nên khi Diệp Thần nghe được lời nói của hòe tinh, căn bản cũng không có nửa chút tình cảm, hay là thương xót gì.
Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất, hòe tinh bị Diệp Thần chộp trong tay lại một lần nữa run sợ.
Đúng lúc này, một cổ “không cam lòng” nồng nặc từ trên người cây hòe tinh bộc phát, rồi sau đó trực tiếp lan ra.
Nhận thấy được điểm này, Diệp Thần xoa xoa chưởng rồi sau đó nhìn về phía cây hòe tinh, mở miệng nói:
“Nói ra vị trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, ta sẽ khiến ngươi dễ chịu, nếu không, ta sẽ tiêu diệt ngươi, đến gốc rễ cũng sẽ biến mất!”
Cây hòe tinh là Yêu tộc, tuy rằng nó có sức mạnh yêu tinh, càng biết rõ Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ nhưng căn bản không luyện hóa Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Tuy nhiên, linh hồn trong cơ thể cây hòe tinh lúc gặp nguy hiểm, không cần chính nó ra tay, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ sẽ tự động hộ chủ, ngăn cản công kích của Diệp Thần.
Có thể nói, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ là tiên thiên linh bảo, trời sinh có năng lực tự động hộ chủ.
Cũng bởi vì điểm này, Diệp Thần mới bảo cây hòe tinh nói ra vị trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, mà không phải là bức ép hồn cây hòe tinh giao ra Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Cây hòe tinh nghe đến thế, gương mặt vốn không còn thần sắc, giờ đây còn hiện lên vẻ tang thương, bên trên ngũ quan đang cố gắng trấn tĩnh lại hiện lên vẻ vô cùng phẫn nộ.
Giây tiếp theo, cây hòe tinh trực tiếp nhìn về phía Diệp Thần, rồi sau đó nói:
“Vì cái gì! Vì cái gì không cho ta cơ hội! Ta không có giết người, ta chỉ là bị Thiên Đạo chết tiệt hạn chế, không thể phi thăng, còn bị ngọc đạo phong ấn, không thể không mượn tạm một cơ thể con người rồi chờ đợi thời cơ!”
“Không có nhiều thắc mắc như vậy, nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi là Yêu tộc, hơn nữa Yêu tộc đang hút máu con người, nguyên nhân chính là đơn giản như vậy" Diệp Thần nghe đến đó, hai mắt trợn lớn rồi sau đó trầm giọng quát.
Cây hòe tinh nghe đến đây, liền trầm mặc một lát rồi sau đó trực tiếp nhìn về phía Diệp Thần, mở miệng nói:
“Ta không cam lòng, ta đã làm gì sai! Yêu tộc thì sao! Nhân tộc Yêu tộc có liên quan gì tới ta, ta chỉ mong có thể sống thật tốt
Huống chi, ta căn bản không có giết người, một người ta cũng không có giết, chỉ bởi vì ta hút một ít máu người, ngươi lại một lòng muốn giết ta, còn dụ ta nói ra vì trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Nhân loại, ngươi thực âm hiểm, thực đê tiên, thực vô nhân đạo!”
Diệp Thần nghe đến đây, hai mắt trợn lên mãnh liệt, sát khí cuồng bạo nổi lên, phong tỏa xung quanh.
Đúng lúc này, thiên địa biến sắc, cuồng phong gào thét, toàn bộ nhiệt độ trong khu vực Lạc Dương trong nháy mắt giảm xuống đến âm độ, cây hòe tinh nhìn thấy hoa lá đầy trời, rồi sau đó liền bị cuồng phong xoáy lên, bay đi khắp nơi.
Nhóm người chơi trên đường đi nhìn đến đây thì đồng thời ngẩn ngơ, sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi thì vang lên một âm thanh chấn động
“Giết nó! Giết nó!”
Âm thanh của mấy vạn người điên cuồng thỏa mãn, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng.
Theo như lời của cây hòe tinh, nhìn như Diệp Thần rất độc ác, còn cây hòe tinh mới là người bị hại thế nhưng có thể thấy được nhóm bá tánh căn bản không cho rằng như vậy.
Đến nỗi nguyên nhân, rất đơn giản, cây hòe tinh là yêu, đạo lý chính là đơn giản như vậy.
Các bá tánh không hiểu cái gì là thực vật thành tinh, đối với bọn họ mà nói, yêu tinh chính là yêu tinh, chỉ cần gặp được liền phải giết chết, một tên cũng không dung.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên sau khi Diệp Thần nổi giận các bá tánh mới trực tiếp cuồng hô “giết chết yêu tinh”.
Mà sở dĩ Diệp Thần phẫn nộ cũng là bởi vì hòe tinh đã sắp chết đến nơi mà còn vô cớ châm ngòi sự việc.
Chính xác mà nói, hòe tinh đang muốn Diệp Thần trở thành “ác nhân” trong lòng dân chúng, làm các bá tánh cho rằng Diệp Thần là kẻ tiểu nhân.
Đương nhiên, điều hòe tinh càng hy vọng là Diệp Thần sẽ bởi vì cái này mà buông tha cho nó
Có thể nói, đây là chuyện duy nhất cây hòe tinh có thể làm.
Bởi vì hòe tinh không có cách nào phản kháng Diệp Thần, cũng không trả thù được Diệp Thần.
Về phần tất cả hành động của Diệp Thần đều là muốn ép bức hòe tinh, càng muốn giết nó, điểm này là sự thật, cây hòe tinh cũng không có nói dối, nhưng cho dù đây là sự thật thì cũng không có gì sai trái.
Phải biết rằng, Diệp Thần là người, hòe tinh là yêu, hơn nữa lại là loại yêu tinh hút máu người, căn bản không có khả năng “hoàn lương”, Diệp Thần giết nó là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, cho dù hòe tinh có “hoàn lương” đi nữa thì sao chứ, sở dĩ tam giới đều có quy luật vận hành, chẳng lẽ Diệp Thần chỉ vì mấy câu nói của hòe tinh mà đi làm người “nhân từ”, không động thủ?
Thật nực cười, Diệp Thần nếu muốn làm người như vậy thì cũng đã không sớm trở thành kẻ địch của mấy trăm vạn người.
Chính xác mà nói, Diệp Thần ngay cả Nhân tộc cũng giám diết thì Yêu tộc có là gì đâu.
Phải biết rằng, bên trong này còn liên quan đến nhiệm vụ thu phục Hoàng Trung, còn có tiên thiên chí bảo, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Có thể nói, bất luận là hòe tinh có lý hay không có lý, Diệp Thần đều không có khả năng buông tha cây hòe tinh.
Mà con đường vận mệnh của Diệp Thần, mưu tính của Diệp Thần, bản tính của Diệp Thần sẽ không để cho Diệp Thần đi làm việc ngu xuẩn là buông tha cho yêu tinh.
Cảm nhận được sát ý cuồng bạo từ Diệp Thần, đám dân chúng xung quanh còn điên cuồng hô gọi khiến cho hồn cây hòe tinh lập tức đông cứng lại.
Diệp Thần lúc này lạnh lùng nhìn cây hòe tinh một cái rồi sau đó mở miệng quát:
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói hay là không!”
Diệp Thần nói xong, tay phải khẽ động, tam hỏa diễm xuất hiện trong nháy mắt bừng cháy lên.
Nhìn thấy hỏa diễm đỏ như máu vây xung quanh cơ thể, hòe tinh giãy giụa mãnh liệt rồi sau đó kinh ngạc hô:
“Sao có thể! Hồng Liên nghiệp hỏa! Ngươi làm sao có thể có Hồng Liên nghiệp hỏa!”