Hoàng Vũ Điệp nghe đây, vẻ mặt càng ngại ngùng, rồi sau đó vội vàng gấp gáp, nôn nóng vô cùng nói:
“Con...... các phu nhân...... làm sao......”
Diệp Thần nghe đến đó, không khỏi buồn cười.
Ta nói Vũ Điệp này được Hoàng Trung dậy dỗ nhưng vẫn còn chút điêu ngoa tùy hứng a...
Nghĩ vậy cách, Diệp Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi sau đó trực tiếp nhìn về phía hoàng vũ điệp, mở miệng nói:
“Ta biết, không cần nghĩ nhiều, nhạc phụ nói thế cũng là nói cho nàng, muốn nàng sau khi tới phủ thành chủ, cùng với nhóm tỷ muội hòa thuận chung sống, không cần bởi vì việc vặt mà xảy ra mâu thuẫn.”
Diệp Thần lời nói vừa rơi xuống đất, biểu tình của Hoàng Trung đang từ càng nói càng sai tức khắc nhẹ nhàng thở ra, chỉ bất quá biểu đạt trên mặt, so với lúc trước càng ngày càng ngại ngùng.
Mà Vũ Điệp đang bối rối sau khi nghe thấy lời Diệp Thần, cũng thở phào một hơi, sau khi thật cẩn thận nhìn thoáng qua liền cúi đầu, nhút nhát sợ sệt nói nói,
“Thiếp thân, đa tạ phu quân thông cảm”
Vũ Điệp với căn dặn của Hoàng Trung liền khẩn trương sợ hãi, cũng là không dám làm trái.
Nơi đây là tam quốc, lời phụ thân và lời trượng phu là hai thứ quan trọng nhất của cuộc đời nữ nhi.
Nếu như Diệp Thần, thật sự cho rằng Hoàng Vũ Điệp “Điêu ngoa”, thì nàng chắc chắn sẽ bị phụ thân trách phạt.
Có không ít nam nhân chán ghét nữ nhân của mình tùy hứng.
Cũng bởi như vậy nên nàng mớ cực kì lo lắng
Diệp Thần không để ý mà cười, rồi sau đó mở miệng nói
“Tiểu Điệp, xem ngươi khẩn trương, về sau không cần như vậy.”
“Vâng... thiếp......” Vũ Điệp nghe thế mặt lại đỏ lên, rồi sau đó vội vàng mở miệng nói.
Diệp Thần nghe vậy, cười haha gật gật đầu, nhìn Hoàng Trung và Hoàng Tự đều là bộ dáng yên tâm, liền mở miệng vào việc chính:
“Ta có Thanh liên kiếm pháp, cửu chuyển huyền công cùng thần tiêu lôi ngự quyết, hiện tại có thể truyền thụ cho các ngươi, các ngươi có bằng lòng học tập không?”
Diệp Thần vừa nói xong, trong lòng liền truyền tới tiếng hít sâu.
Bọn họ tuy không tu luyện công pháp đặc biệt nào, nhưng cũng không phải hạng người ngu ngốc, đương nhiên có thể đoán được ít nhiều .
Đơn giản mà nói, ba công pháp trên được chủ nhân bọn họ đặc biệt nhắc tới tất nhiên không thể nào là hạn tầm thường được.
Suy nghĩ thoáng qua, hai phụ tử Hoàng Trung cho nhau ánh nhìn thoáng qua, đồng thời hành lễ cùng lớn tiếng nói
“Chủ công, bọn tôi chưa có khổ lao chưa lập công lao, không thích hợp nhận thưởng”
Hoàng Trung cùng Hoàng Tự, đương nhiên biết lợi ích khi tu luyện một công tốt nhưng là bọn họ không thể tùy tiện tiếp thu, bởi vì võ tướng của luân hồi toàn thành, không chỉ có hai phụ tử bọn họ.
Nếu bọn họ tiếp nhận rồi, truyền tới lỗ tai của các võ tướng khác, sẽ có người đối với việc này mà sinh ra bất mãn, này không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn đến.
Diệp Thần nghe được đáp án của hai phụ tử Hoàng Trung không khỏi hơi cụt hứng.
Rồi sau đó lập tức liền phản ứng lại đây, hai phụ tử này không phải lo cho hắn hay sao.
Diệp Thần suy nghĩ một chút, rồi sau đó mở miệng nói:
“Công pháp của ta chỉ truyền thụ cho thuộc hạ tử trung, có công vô công cũng không quan trọng, huống chi sau khi truyền thụ công pháp các ngươi mới càng thêm mạnh mẽ, vì ta, vì luân hồi tiên vực, cùng các binh lý càng quét địch nhân.”
Hoàng Trung, Hoàng Tự, nghe đến đó , hai ngườ đều như bình tỉnh, nhanh chóng ôm quyền với Diệp Thần, khom người bái nói:
“Chủ công, này......”
Hoàng Trung, Hoàng Tự đều là tử trung , tất nhiên là phù hợp với điều kiện của Diệp Thần nhưng là, bọn họ vẫn còn chút cảm giác bất an, rốt cuộc một chút công lao đều không có, liền nhận được lợi ích quá to lớn, một chút cũng không thích hợp.
“Thanh liên kiếm cũng không phải là đỉnh cấp công pháp Hồng Hoang , sau khi tu luyện thành nếu muốn chứng đạo thành thánh còn cần phải gặp được cơ duyên, hai người có muốn cân nhắc không?” Diệp Thần thấy hai người kia đã động lòng, liền tiếp tục nói.
Hai phụ tử nghe vậy liền trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói
“Chứng...... Chứng đạo thành thánh...... Này...... Này......”
Tuy theo lời Diệp Thần nói thanh liên kiếm pháp là công pháp yếu nhất trong ba loại trên, nhưng vẫn là một đăng cấp rất cao không hề tồn tại ở thế gian này, mà điều làm bọn họ phải hoảng sợ chính là kết quả cuối cùng của công pháp này, lại có thể con người tu luyện cơ hội chứng đạo thành thánh.
Sự thật này, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hai phụ , làm bọn họ hoàn toàn chấn kinh.
Diệp Thần nghe đến đó, nhìn hai người đang hoảng sợ trước mắt rồi sau đó cười ha ha gật gật đầu, nói:
“Không sai, chính là chính đạo thành thánh”
Hai người nghe được Diệp Thời xác nhận đồng thời hít sâu một cái, lúc thở ra liền cho nhau một mắt, rồi sau đó song song quỳ gối , lớn tiếng nói:
“Hoàng Trung/ Hoàng Tự , bái kiến sư tôi! Tôi xin thề, cho dù tu vi của bản thân có mạnh như thế nào, cho dù có chứng đạo thành thánh, tôi vẫn mãi phục vụ chủ công! Sinh tử tương tùy, vĩnh không bối! Nếu làm trái lời thề này, chết hồn tiêu, thiên cộng chi!”
Hoàng Trung và Hoàng Tự đã biết lần gặp Diệp Thần này là may mắn lớn nhất mà tạo hóa dành cho bọn họ, nhưng mọi chuyện còn vượt qua mọi mong đợi của hai phụ tử.
Chứng đạo thành thánh, này cũng không phải là thứ mà đại quan, tướng quân hay thừa tướng có thể so sánh với .
Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, trong tâm cùa Hoàng Trung và Hoàng Tự sau rất nhiều đắn đo liền lựa chọn tiếp nhận truyền thừa.
Đương nhiên tiếp thu là tiếp thu, thành thánh thì thành thánh, cũng không thể thay đổi suy nghĩ trong lòng bọn họ. Bọn họ một người là cha vợ một người là anh vợ, nhưng trên hết bọn họ là thủ hạ là học đồ của Diệp Thần.
Cho dù tương lai có như thế nào bọn họ mãi mãi sẽ thần phục người thanh niên trước mắt này.