"Cậu đoán xem?" Ông già vẻ mặt như trêu trẻ con, hơn nữa khí độ ung dung này ngang với đưa ra đáp án:
Ngờ đâu trêu nhầm người, Đơn Dũng trợn mắt lên :" Bác vênh váo cái gì chứ, dù là quan lớn thì cũng đã rớt đài rồi, nếu không còn đang tác oai tác quái, rảnh đâu mà tới đây lượn lờ. Xì, tưởng dẫn theo một em gái xinh tươi thì ngon lắm à?"
Đoán chừng là không nghe ngóng được lai lịch cô gái kia làm Đơn Dũng có chút tức giận, cố ý chọc ông già. Câu này đúng là làm Tả Nam Hạ dở khóc dở cười, Đơn Dũng thấy ông ta có vẻ bẽ mặt thì cười ha hả, trêu chọc vài câu, khi định đi thì giật nảy mình. Cô gái áo đỏ không biết từ khi nào đã tới chỗ họ, ánh mắt lạnh như sương băng, lại đẹp như hoa đào, Đơn Dũng tức thì im miệng, không dám nói linh tinh nữa.
Nhìn xa đã thương nhớ, nhìn gần càng làm người ta khuynh đảo, mũi quỳnh mắt phượng, làn da khiến sương nhường tuyết thẹn, mắt như trăng như sao, một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, đẹp tới mức làm người ta kính sợ, không dám sinh tâm tư méo mó. Đơn Dũng xưa nay to gan lớn mật bỗng dưng rụt rè, trong ký ức thì lần đầu tiên có một cô gái khiến y không dám nhìn thẳng như vậy.
Cô gái đi tới vài bước, đỡ lấy ông già ngốc trong mắt Đơn Dũng, nhẹ giọng nói :" Đi thôi cha."
Động tác đỡ tay đó, thần thái thân thiết đó tuyệt đối không phải là của loại vợ bé gì đó. Chỉ vẻn vẹn liếc mắt qua Đơn Dũng một cái, đôi mắt đó như tiết lộ ra cả sự tức giận, coi thường, giễu cợt, một ánh mắt khinh rẻ cực độ. Cô gái đỡ ông già, từ từ đi về phế tích thôn làng bỏ hoang trên ngọn núi thấp. Đơn Dũng đứng đó ngơ ngẩn mà hụt hẫng, cảm giác chẳng thà bị ông già chỉ mặt chửi mắng còn đỡ hơn. Ngây ra nhìn rất lâu tới khi Lôi Đại Bằng trong bộ đàm thúc giục mới xách thu hoạch đi về một hướng khác.
Đi về không lâu, Tả Nam Hạ lại quay đầu nhìn phía chàng trai bỏ đi, Tả Hi Dĩnh không vui, giọng vẫn rất êm ái :" Cha, cha hay dở gì cũng là giáo sư, sao ai cũng bắt chuyện thế, nhất là ở chỗ hoang vắng thế này. Nói không chừng là dân lang thang ở đâu tới ấy!"
Trong tầm mắt của Tả Nam Hạ đã mất đi bóng dáng của Đơn Dũng, ông nói với con gái :" Khà khà, tới Lộ Châu mấy ngày rồi, con có cảm giác gì?"
"Dạ, rất tốt." Tả Hi Dĩnh nhoẻn miệng cười đưa ra một đáp án mơ hồ:
Tả Nam Hạ lắc đầu :" Rất tốt à? Cha chẳng thấy thế, bên cạnh lúc nào cũng vây quanh bởi toàn những lời khách sáo, nịnh nọt, lừa dối, có gì mà hay chứ? Chúng ta được chiêu đãi thế này là nhờ vào chị con. Cha thì thấy chàng trai kia sống rất chân thật, rất nguyên sinh, hỉ nộ ái lạc đều viết trên mặt, vui thì nói chuyện với anh vài câu, không vui thì chửi vài câu. Ha ha, điều này làm cha nhớ tới cuộc sống không chút bó buộc hồi nhỏ."
Thấy cha vẫn còn sống trong hồi ức, Tả Hi Dĩnh chẳng biết làm sao hơn. Hai cha con vừa đi vừa trò chuyện, bất ngờ bị một tiếng huýt sáo thu hút, quay đầu nhìn, xa xa thấy trên đỉnh núi đối diện có một người đang đứng. Không cần nói cũng biết, đó chính là Đơn Dũng, tiếng huýt sáo dài mà cao, một âm tiết kéo dài tới mười mấy giây. Tả Hi Dĩnh hết nói, đi xa như thế rồi mà cái tên đó còn không quên trêu ghẹo. Cô muốn kéo cha đi nhanh hơn, không ngờ cha cô mỉm cười, bỗng dưng nói một câu :" Cậu ta đang gây chú ý với con đó."
"Cha, hôm nay cha làm sao thế?" Tả Hi Dĩnh cười méo xẹo, cha cô xưa nay luôn nghiêm túc, vậy mà hôm nay lại khác thường như thế, tựa hồ thấy có duyên với cái tên vương bát đản đó lắm vậy.
Không ngờ Tả Nam Hạ lại ngâm nga theo tiếng huýt sáo kéo dài không dứt đó, lại còn đi đung đưa như đang diễn kịch :" Con nghe kỹ đi, đây là khúc Trình Giảo Kim chiêu thân trong kịch Thượng Đảng, kể về chuyện Trình Giảo Kim dắt ngựa cho Bùi Thúy Vân, nghe tiếng huýt sáo này là biết công phu luyện vài năm rồi, chàng trai đó trêu ghẹo con gái nhà người ta cũng rất có trình độ đấy, không phải tiếng huýt sáo của bọn lưu manh ngoài đường. Chính là đoạn ... Nhớ năm xưa bán bừa làm chưởng quầy, đưa ngựa đi dự hội, từng chịu khổ, từng chịu nhọc, tới nay làm mã phu ..."
Cùng với tiếng huýt sáo nhỏ dần, Tả Nam Hạ cũng ngâm nga hết khúc ca kịch quê nhà, Tả Hi Dĩnh được cha nhắc nên cũng đã nghe ra. Vì cha mình hay nhớ quê, cho nên cô cũng biết kịch Thượng Đảng, nghe kỹ khúc điệu của tiếng huýt sáo, quả nhiên là có âm luật hẳn hoi, rất giống loại nhạc tình tang í ới mà cha hay nghe. Thấy cha hát vui vẻ như vậy, ngay cả cô cũng quên chuyện không vui vừa rồi, không nhịn được cười ....
Đoàn người Tả Nam Hạ từ hồ chứa nước Chương Trạch về tới thành phố Lộ Châu thì đã là hơn năm giờ chiều, lịch trình an bài rất chặt chẽ.
Xe tới cửa khách sạn Khải Lai Duyệt, người của cục văn hóa, cục giáo dục, viện bảo tàng đã đợi sẵn, nói nói cười cười nghênh đón phó thị trưởng và cha con Tả gia đi vào phòng hội nghị nhỏ mà khách sạn đã an bài.
Theo thông lệ, bọn họ tụ tập một chỗ trò chuyện cười nói, ăn uống tán dương, cơ bản một ngày qua đi như thế. Có điều hơi chút bất ngờ, khi lên lầu Tả Nam Hạ thoái thác không được khỏe, từ chối bữa tiệc xã giao của chính phủ, được con gái đưa về phòng.
Không đúng rồi, cảm giác khi ở hồ chứa nước còn vui vẻ lắm mà, sao vừa trở về một cái lại không khỏe rồi? Tiễn cha con Tả gia đi, phó thị trưởng Lý có chút hoang mang, khách sáo với người đơn vị vài câu. Khi xuống lầu lén kéo trưởng phòng Hứa đi, hỏi nhỏ:" Trưởng phòng Hứa, có phải vì Tả lão ở phương nam lâu nên không hợp thủy thổ, sức khỏe không tốt?"
" Đâu có, hôm nay mọi người đều thấy cả rồi, ông ấy leo núi còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi mà." Trưởng phòng Hứa ngạc nhiên, ngầm suy đoán ý tứ trong câu này của lãnh đạo, không chắc chắn lắm hỏi lại:" Phải chăng là Tả lão không hài lòng với sự chiêu đãi của chúng ta?"
Điểm này khó nói lắm, phó thị trưởng Lý xuất thân văn phòng, cũng tinh thông đoán ý người khác, nhưng phàm là người chức cao quyền lớn hoặc lắm tiền nhiều của, tính khí không thể lấy lẽ thường ra mà suy đoán được. Hai người có chung lối suy nghĩ, nếu như vì chi tiết nào đó khiến người ta không vui, e tiếp theo đây người ta móc hầu bao cũng chẳng vui vẻ.
Chuyện này không đùa được đâu, phó thị trưởng Lý cáo từ mọi người, giữ lại một mình trưởng phòng hứa, kéo ra một góc đại sảnh, nghiêm túc nói :" Nghĩ cho kỹ xem, chúng ta có chỗ nào không ổn thỏa?"
"Chuyện này ..." Trưởng phòng Hứa nhéo cằm, nỗ lực nghĩ lại, bọn họ tiếp đãi Tả gia cho đáo tới nơi tới chốn, khi ra sân bay nghênh đoán toàn thể ban bệ lãnh đạo thành ủy ra mặt, còn huy động cả cảnh sát giao thông mở đường, nghi thức long trọng hết mức. Chính phủ thành phố còn chuyên môn tổ chức một đoàn đội chuyên môn chiêu đãi, chính là phục vụ hai cha con này thật thoải mái. Họ tới đây được ba ngày, hai ngày đi dạo khu phong cảnh, hôm nay về quê còn là lâm thời thay đổi lịch trình, chuyện ăn ở trừ khách sạn phục vụ còn có hai vị thư ký của văn phòng thành ủy hỗ trợ.