Không tìm ra thì phó thị trưởng Lý liền không vui, ngữ khí nhấn mạnh hơn :" Ngàn vạn lần đừng qua loa sơ xuất, cô con gái lớn của Tả lão đầu tư vào Hóa chất công nghiệp Lữ Tử là công trình quy hoạch trọng điểm năm năm lần thứ mười một. Bí thư thành ủy và thị trưởng nhiều lần nhấn mạnh, phải coi nhà đầu tư như người thân mà chiêu đãi. Trước kia chú trọng thông tin là sức sản xuất, bây giờ chiêu đãi cũng tính là sức sản xuất, huống hồ nếu thương lượng được công tình viện bảo tàng văn hóa dân gian, phòng tuyên truyền của các anh cũng có công mà."
Một đống lời lải nhải, đem sự việc nâng tới tầm cao chính trị, sắc mặt trưởng phòng Hứa không vui vẻ gì, nín nhịn rất lâu mới nói :" Nếu là chỗ ở thì nơi này có cấp bậc cao nhất trong thành phố chúng ta rồi, tôi thấy Tả lão rất hiền hòa, không phải người kén chọn ... Nếu thế thì chỉ có ăn uống không hợp khẩu vị thôi."
"Anh chắc chứ?" Phó thị trưởng Lý như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hỏi gấp:
Vừa bị hỏi, trưởng phòng Hứa liền không dám khẳng định nữa, hàm hồ nói :" Tôi cũng không chắc lắm, đều bếp Bảo Ngư của khách sạn Khải Lai Duyệt còn đoạt giải nhất cuộc thi đầu bếp ở tỉnh, lãnh đạo trên bộ tới còn khen không ngớt miệng ... Nhưng ... Tôi không rõ lắm đâu."
" Thế này đi, trưởng phòng Hứa vất vả một chuyện, phải thăm dò rõ tâm tư của Tả lão, còn vài ngày nữa, chúng ta còn dễ liệu cơm gắp mắm, đừng để xảy ra sai sót thì phiền. Tôi đem hành trình hôm nay báo cáo cho thị trưởng Tần, anh trực nơi này, tốt nhất tới giờ cơm tôi có thể ngồi trò chuyện với nhà Tả lão, có tình huống gì, anh lập tức thông báo cho tôi." Phó thị trưởng Lý nghĩ một biện pháp tạm thời, trực tiếp điểm danh:
Nụ cười trên mặt trưởng phòng Hứa héo hắt, có câu, lãnh đạo mở miệng, cấp dưới chạy gãy chân, mình vậy mà thành phục vụ viên toàn thời gian rồi. Có điều người ta quan cao hơn, chẳng dám nói ra chữ không.
Phó thị trưởng Lý vội vàng đi rồi, trưởng phòng Hứa đánh tự tiêu hóa buồn bực trong lòng. Ôi, người ngoài nhìn vào thấy phòng tuyên truyền bọn họ suốt ngày ăn uống nói cười, nhưng nỗi khổ trong đó người ta nào hay. Ví như cái nhiệm vụ chiêu đãi lần này chẳng hạn, một bên là lãnh đạo, một bên là khách, bọn họ bị kẹp ở giữa. Chiêu đãi tốt thì lãnh đạo có thành tích, chiêu đãi không tốt vậy thì thành chuột qua đường cho hai bên cùng ném rồi.
Vừa than thân trách phận vừa dựa theo kinh nghiêm chiêu đãi cấp trên nhiều năm mà phán đoán, chiêu đãi nói ra cũng chỉ có chuyện ăn ở đi lại thôi. Nơi ở thì chẳng có gì che trách, đi lại xe đưa xe đón ... Vậy nếu nói có gì không hài lòng thì chỉ còn ăn thoi ... Đúng, chính là ăn.
Nghĩ tới đó trưởng phòng Hứa nhớ lại ngày đầu chiêu đãi, khách sạn Khải Lai Duyệt đưa ra 20 món ăn sở trường, đem toàn bộ chiêu số tung ra rồi. Có điều Tả lão vẻn vẹn đụng đũa nếm thử rồi thôi, tựa hồ không hải lòng lắm, liên hệ với điều thấy được là hồ chứa nước hôm nay, trưởng phòng Hứa đầu sáng bừng, tìm kiếm cấp dưới quanh đó, may có Tiểu Trần Lâm của văn phòng chính phủ, vẫy tay gọi tới :" Tiểu Trần, đi gọi giám đốc Phùng, tôi đợi ông ấy ở nhà bếp."
Trần Lâm vâng một tiếng, ra tổng đài tra điện thoại, lát sau đón giám đốc Phùng ở thang máy. Khi hai người tới nhà bếp ở sân sau, trưởng phòng Hứa hạ tấm thân cao quý, đi qua đi lại trước bàn nguyên liệu nấu ăn trong bếp xem xét, thấy giám đốc Phùng tới, chẳng hàn huyên mà nói rõ ý đồ của lãnh đạo, vấn đề quan trọng là : Thức ăn ở chỗ anh có vấn đề.
Một câu này khiến cho giám đốc Phùng vốn có chút thận hư sợ tới mặt không còn sắc máu, lắc đầu quầy quậy, liên tục phủ nhận :" Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trưởng phòng Hứa, anh đập chiêu bài của chúng tôi đấy à? Chỗ chúng tôi chấp hành nhiệm vụ chiêu đãi của chính phủ mấy năm rồi, chưa từng xảy ra sai sót. Chỗ tôi có ba nhóm đầu bếp, bát đại thái hệ Việt Xuyên Lỗ Tô Chiết Mân Tương Huy đều tinh thông. Anh thử tim ra một nơi nào ở Lộ Châu làm món ăn ngon hơn chỗ tôi, tôi viết ngược chữ Phùng. Vì chiêu đãi Tả lão, chúng tôi còn mượn cả đầu bếp của Hải Tiên Lâu tới ... Anh cũng là người am hiểu ẩm thực, anh nói xem, ở địa giới Lộ Châu này, có nhà náo hơn chúng tôi nữa?"
Giám đốc Phùng thuộc loại người vừa có đầu óc kinh doanh, lại giỏi luồn lách, bao năm quan hệ với chính quyền đã luyện được cái mồm biến lừa chết thành ngựa sống rồi.
Trưởng phòng Hứa không nói xen được câu nào, liên tục căn ngang lời giám đốc Phùng, rất không vui đính chính:" Giám đốc Phùng, anh không hiểu ý tôi, tôi không nói món ăn chỗ anh không ngon, vấn đề là ở không hợp khẩu vị."
" À vậy anh nói xem thế nào mới hợp khẩu vị, tôi chiếu theo đó mà làm là được." Giám đốc Phùng thấy còn đường xoay chuyển thì yên tâm:
" Tôi thấy hẳn là thế này." Trưởng phòng Hứa nắm bắt được một thoáng linh cảm kia, kéo giám đốc Phùng ra cửa nhà bếp :" Tả lão có quan niệm quê hương cố thổ rất nghiêm trọng, anh nghĩ mà xem, với thân phận của ông ấy thì sơn hào hải vị có còn hiếm gì nữa không?"
" Đúng, đúng, có lý, Tả lão sống ở Phúc Kiến, muốn ăn hải sản thì thiếu gì." Giám đốc Phùng hiểu rồi:
" Vậy đó, ý tôi là thế, nếu như đã tới Lộ Châu chúng ta, vậy thì phải làm cho ông ấy đặc sản Lộ Châu, đúng không? Đặc sản có thể kể tên ở Lộ Châu cũng không ít, canh lòng thì quá nổi danh rồi, canh dê Hồ Quan còn có điển cố lịch sử liên quan tới Tào Tháo. Rồi là thịt lừa Thượng Đảng càng không phải nói nữa, trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa mà. Còn có món Thái hậu thập tam hoa gì gì ấy, dính líu tới Từ Hi ... Tóm lại là mấy món ăn có gốc tích có điển cố, người có văn hóa thích kiểu ấy."
" Chớ chớ ..." Giám đốc Phùng vốn cái mặt thận yếu dương hư rõ ràng càng nghe càng mặt vàng như nghệ, chặn lại :" Trưởng phòng Hứa, chẳng thà anh đập luôn chiêu bài của tôi đi cho xong, chỗ tôi là khách sạn 5 sao, nếu mà làm món canh lòng 5 đồng anh bảo, thêm một cái bánh nướng 8 đồng, nói ra thành trò cười à? Có câu thịt chó không thể đặt lên bàn tiệc, lòng phèo chẳng thể kể tên, làm gì có bàn tiệc nào dùng mấy món ấy.
Cái này đúng là sự thực, đắt đỏ chưa chắc nổi tiếng, mà món ăn danh tiếng chưa chắc đắt đỏ. Mấy món trưởng phòng Hứa kể toàn là món ăn đường phố quen tai ở Lộ Châu, nhưng loại món ăn đó làm sao đưa vào khách sạn 5 sao được?
Trưởng phòng Hứa nói át đi :" Có gì mà không được? Tôi đường đường là trưởng phòng tuyên truyền còn đi làm phục vụ viên, bảo các anh làm vài món ăn mà không xong à? Vừa rồi còn khoe bát đại thái hệ đều tinh thông mà.
" Nhưng mà mấy món kia có phải là bát đại thái hệ đâu?" Giám đốc Phùng mặt mày đau khổ:
" Chủ chiều khách hay khách chiều chủ đây? Anh cố tình làm khó tôi đấy à?" Trưởng phòng Hứa mắng:
"Nhưng, nhưng tôi muốn làm cũng không làm được."
" Được, tôi không nhiều lời với anh nữa, để Tả lão không hài lòng, hạng mục bị hỏng, anh đợi bị bên trên tính xổ đi."
Bị uy hiếp một cái, giám đốc Phùng hoảng ngay, giờ đại gia lớn nhất chính là quan gia, người ta có quan chức là có thể làm cha anh. Nếu có quan chức ghim anh, anh chết thế nào cũng không biết. Vội vàng kéo trưởng phòng Hứa đang làm bộ bỏ đi, cấp sinh trí nói vội :" Khoan khoan, trưởng phòng Hứa, tôi có cách rồi."