Tư Mộ Hiền nhấc cái nắp gỗ lớn nặng hơn mười kg, một luồng hơi nước xông thẳng lên làm hắn lảo đảo lùi tránh, nhìn vào bếp, lại ngửi mùi, đáp :" Sắp được rồi .. Ê, ê, sao cậu tới đây, xéo đi, xéo đi, tránh xa vào, đừng để nước dãi chảy vào nồi."
Vừa nói vừa đá Lôi Đại Bằng, cái thằng tham ăn này đang nhìn nồi tới sắp chảy cả nước dãi. Bị Tư Mộ Hiền xua đuổi, Lôi Đại Bằng bực bội hừ một tiếng, bao nhiêu năm rồi, trong đám anh em, hắn vẫn luôn đóng vai chẻ củi đốt bếp, chưa lên được tới trình độ cầm thìa trông nồi, đây luôn là nuối tiếc lớn nhất của hắn. Cơ mà thế cũng hay, chờ ăn sẵn là được.
Tư Mộ Hiền làm việc rất chuyên tâm, đậy nắp lại, cầm một chậu bột ngô rau thơm, nắm trong tay nhào nặn, cẩn thận đắp lên nồi. Không bao lâu sau quanh nồi đã vàng rực cả một vòng. Mùi nước canh ngào ngạt mang theo mùi ngô chín bốc lên, Lôi Đại Bằng đã yy tới loại hương vị nào đó rồi, miệng chóp chép, không ngừng chùi mép, bộ dạng ngứa ngày như bị mèo cào, chịu không nổi nữa. Xem ra Tư Mộ Hiền đúng là có tài dự đoán, tên này thực sự đang chảy nước dãi ròng ròng như chó dại.
Bất chợt có một giọng nói sau lưng Lôi Đại Bằng truyền tới:" Chàng trai, làm thế để làm gì?"
" Kim ngọc mãn đường." Lôi Đại Bằng thuận miệng đáp, khi quay đầu thấy người hỏi ông già tóc bạc đang nhìn Tư Mộ Hiền áp bột lên nồi:
Tả Nam Hạ tóc không có lấy một sợi đen, trông hiền từ tiên phong đạo cốt, cười đính chính:" Là ba ba hầm canh chứ gì?"
Trong lúc nói chuyện thì vị trưởng phòng Hứa béo tốt cũng đi ra, vừa mới rồi ngồi buồn chán, cái vung gỗ vừa nhấc lên, mùi hương bao phủ cả nhà, làm ai nấy cồn cào. Mấy người bọn họ từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy nơi này vừa hầm vừa nướng, chưa bao giờ nghe thấy, không nén được tò mò nên ra xem. Tả Hi Dĩnh thì chỉ hứng thú nhìn tiểu viện nông gia, vẻ đẹp thanh lệ đó trong cảnh nông thôn, càng nhìn càng đẹp. Lôi Đại Bằng có ý khoe khoang trước mặt mỹ nữ, đính chính :" Không phải là ba ba hầm canh, phải gọi là kim ngọc mãn đường."
" Thế à? Dán thêm bánh lên nồi liền thành kim ngọc mãn đường sao?" Trưởng phòng Hứa cười ha hả ghé đầu nhìn, loáng thoáng thấy con ba ba lớn trong nồi, lớn cỡ này hiếm có, nhưng không hiếm bằng tướng mạo của Lôi Đại Bằng, nhìn hắn rất thích mắt:
Lôi Đại Bằng bị đụng chạm tới lĩnh vực chuyên ngành, phản bác :" Nồi kim ngọc mãn đường này không phải đơn giản là hầm ba ba, chú mà nói rõ được thì hôm nay không cần trả tiền, chúng tôi chiêu đãi."
" Chẳng qua là ba ba hầm canh thôi, còn bắt chước khách sạn chúng tôi gọi kim ngọc mãn đường." Lái xe đi tới, dùng khẩu âm bản địa dè bỉu:
Lôi Đại Bằng hết sức tự tin ưỡn ngực lên thách thức :" Cược không? Bằng vào nồi canh này có thập toàn đại bổ, cũng là thập toàn thập mỹ, có mười thứ trong đó, anh mà kể ra được, trừ không phải trả tiền cơm thì cái xe ngoài kia cũng cho anh luôn."
Lái xe nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy cái xe rách nát dán biển thành quản, loại xe này ai mà dám lấy chứ? Người ta dù gì là nhân viên khách sạn 5 sao, tới một cái nông gia nhạc tất nhiên coi mình cao hơn một bậc :" Cậu biết tôi không dám lấy xe của cậu nên lừa tôi chứ gì? Tôi ở khách sạn Khải Lai Duyệt còn có món gì chưa thấy qua. Cậu có biết Khải Lai Duyệt không, khách sạn 5 sao đấy, một bàn cơm mười tám vạn cũng không huyền hoặc như cậu nói."
" Món gì cũng thấy rồi vậy dám cược không? Anh đặt xe của anh đi, tôi dám lấy đấy." Lôi Đại Bằng khích bác:
Lái xe kẹt rồi, xe của công ty làm sao hắn đem đặt được, huống hồ đi cược với thằng ngốc. Đang giằng co thì Tả Nam Hạ nhìn nồi hồi lâu lên tiếng:" Nồi canh này khá đấy, đầy đủ sắc hương vị. Có điều chàng trai, cậu nói là thập toàn thập mỹ thì có phải quá lời không?"
Tư Mộ Hiền dán bánh ngô xong mới ngẩng đầu lên, chạm mặt với cha con Tả gia, giờ nhìn càng rõ, đúng là cô gái nhìn thấy từ xa ở hồ chứa nước rồi, hàng mi mỏng manh, chẳng thoa son phấn, dung nhan thanh lệ rung động lòng người. Tay hắn hơi run, né tránh ánh mắt cô gái, quay sang Tả Nam Hạ thong thả nói:" Vậy bác đếm ra được mấy vị trong đó?"
" Ừ, có đông trùng hạ thảo, táo đỏ, gừng thái lát, nấm hương, gà con, ba ba, thêm vào bánh ngô nữa là bảy thứ ... A, đúng, còn có chân giò, tám thứ." Tả Nam Hạ liền một hơi nói ra tám thứ, chỉ thế thôi cũng làm người ta cả kinh, cái nồi canh đơn giản này vậy mà trình độ ngang với cả khách sạn 5 sao.
Mọi người nghe chuyên gia nói vậy thì đều tròn mắt nhìn vào nồi canh bốc hơi nghi ngút, cơ mà bên cạnh kèm tên ngốc Lôi Đại Bằng, khiến người ta khó tin.
Tả Nam Hạ tới gần hơn một chút, phẩy phẩy tay ngửi mùi, chỉ trong nồi :" Tám thứ này lựa chọn ba màu đỏ vàng trắng, quan trọng là nấu ra được sắc canh có màu vàng nhạt. Nếu đun thêm lúc nữa sẽ trở thành màu hoàng kim, thêm vào bánh ngô vàng rực này, chính là nguyên do của cái tên kim ngọc mãn đường phải không?"
Cả đoàn người ồ lên, quả nhiên là không đơn giản vì cái bánh kia mà có tên đó. Ngay cả Đơn Dũng đang nướng cá đằng xa đang giỏng tai nghe trộm cũng phải kinh ngạc, thầm nghĩ ông già này đúng là thứ hàng ăn rồi, nói gần hết được nguyên liệu anh em họ phối chế. Người thường không thể nói ra được nhiều như vậy, ít nhất đông trùng hạ thảo mà Lôi Đại Bằng trộm của cha hắn, chẳng mấy người nhận ra được.
Tư Mộ Hiền cười thừa nhận, có điều bỏ nhỏ một câu :" Bác có nhãn quang lắm, nhưng mà thứ tốt nhất thì bác lại bỏ sót."
Tả Nam Hạ cũng rất tự tin, gặp khó càng hứng thú, nhìn kỹ cái nồi :" Thứ tốt nhất chắc là ở trên nồi chứ gì, đây là nồi đá do đá ô kim tạc ra, thứ dụng cụ nấu ăn này thời hiện đại không còn nhiều nữa."
Bằng đá sao? Thế là Tả Hi Dĩnh cũng thích thú tới bên nồi, đưa ngón tay trắng nõn như cọng hành ra, cẩn thận chạm vào mép nồi đen bóng, rụt ngay lại:" Đúng rồi cha, làm bằng đá đấy, theo ghi chép thì dụng cụ nấu ăn sớm nhất làm bằng đá phải không? Lộ Châu lưu giữ dụng cụ nấu ăn thời Tần cũng làm bằng đá."
" Ừ, đúng rồi, loại phương thức này giúp cho nhiệt độ tăng lên đều, nguội đi chậm, cho dù tắt lửa ba tiếng, nồi vẫn còn nóng. Hơn nữa đun bằng củi, giữ được nguyên vị ở mức độ cao nhất. Thú vị đấy, trừ người cực kỳ thích ăn uống, không ai bỏ công sức như vậy." Tả Nam Hạ bình phẩm một câu, chẳng biết khen hay chê:
Tả Hi Dĩnh hào hứng giơ máy ảnh kỹ thuật số trước ngực lên, liên tục chụp rắc rắc mấy tấm, vừa chụp vừa hỏi Tư Mộ Hiền:" Ông chủ nhỏ, cha tôi nói đúng không?"
" Lợi hại, xem ra bác là dân trong nghề." Tư Mộ Hiền tán thưởng thật lòng:
Mọi người phụ họa, nhất là trưởng phòng Hứa được cớ ra sức tâng bốc, ông ta xem qua vài tờ báo liên quan tới ẩm thực văn hóa, đều là tờ báo có sức ảnh hưởng, tất cả là vì chuẩn bị để tháp tùng vị khách đặc biệt này, cho nên nịnh bợ cũng có trình độ lắm. Tả Nam Hạ mỉm cười hưởng thụ khiêm trốn vài câu.
Nghe người ta khen ngợi ông già, mình bị gạt sang lề, Lôi Đại Bằng khó chịu hầm hừ khinh bỉ :" Giáo sư cái quái gì, ẩm thực gia cái quái gì, kém lắm, chẳng bằng Đản ca của bọn tôi. Thập mỹ mới nói được có tám thứ, hai thứ còn lại là gì, các người có nghĩ vỡ đầu cũng không ra đâu."