Làm sao lại nói chuyện với khách như thế được? Tư Mộ Hiền tức giận hận không thể ném Lôi Đại Bằng vào nồi, vốn có khách tới, nói chiều theo khách làm người ta vui là được. Ai ngờ cái thằng ngốc này nghiêm túc quá, nói một câu làm trưởng phòng Hứa xấu hổ lúng túng, Tả Nam Hạ dài mặt. Tả Hi Dĩnh đưa mắt Tư Mộ Hiền dò hỏi, đôi mắt to tựa biết nói đó khiến Tư Mộ Hiền tích tắc hiểu ý cô, định bước lên giảng hòa. Lôi Đại Bằng đắc ý giành trước, cười tít mắt với Tả Hi Dĩnh :" Chị mỹ nữ, chị muốn biết không, tôi nói cho chị."
Tả Hi Dĩnh thấy hắn mặt chưa rửa, miệng chưa lau, gò má bên cao bên thấp, mắt cái lớn cái nhỏ, buồn cười hết sức. Cô che miệng cười khúc khích, vừa cười vừa gật đầu.
Lôi Đại Bằng cướp lấy cái muôi dài trong tay Tư Mộ Hiền cho vào trong nồi, chỉ hơi nguấy một cái nước canh và ba ba đang sôi ùng ục, liền lộ ra phía dưới ba ba còn có một ổ trứng trắng, tròn tròn, to hơn trứng chim cút, nhưng n hỏ hơn trứng gà. Lôi Đại Bằng thu muôi lại, dương dương đắc ý đóng nắp nói với đoàn khách: " Đoán tiếp đi, ai mà đoán đúng, tôi mời người đó ăn, nếu ăn không ngon, mọi người cứ coi tôi như ba ba mà nấu."
Có những lời gây sốc của chàng ngốc này, mọi người không ai dám đoán trước, sợ nói không đúng bị hắn mắng. Họ không đoán Lôi Đại Bằng lại không chịu nổi, giáo huấn:" Ái dà dà, chuyên gia ẩm thực vừa rồi đâu hả, trên ba ba dưới trứng, hợp lại thành vương bát đản (trứng ba ba) , dễ thế mà không đoán ra được."
Phì, miệng Tư Mộ Hiền mím không chặt phụt một tiếng, vội vàng quay mặt đi không dám cười, mấy vị khách mặt đỏ bừng, bị một tên ngốc mắng ngay trước mặt, thậm chí có chút ý vị chửi gà mắng chó. Đột nhiên nhận ra, không khí nặng nề, choàng tỉnh, đây là đại kỵ của người mở quán, e rằng câu này của Lôi ca chọc giận đám thực khách lai lịch không nhỏ rồi.
Lớp trứng tròn tròn nấu dưới con ba ba chỉ thoáng qua một cái rốt cuộc là trứng gì không quan trọng nữa, quan trọng là vì cái này mà mọi người mất mặt, Tả lão dù tu dưỡng có tốt tới mấy cũng đanh mặt nói:" Không thể nào, trứng ba ba thường từ năm tới mười gam, lòng bên ngoài không phải là lòng trắng đông lại, dù cậu có nấu cả ngày cũng không thành hình. Với lại trứng cậu nấu to như thế, là trứng gà tre chứ gì? Chàng trai, có lý không tranh với khách tới cửa, chúng tôi từ xa tới đây, ý cậu ..."
Ý là đuổi khách rồi, trong lời của ý, khí thế đầy đủ, hàm ý muốn đối phương nhận sai. Cơ mà nhầm đối tượng rồi, Lôi Đại Bằng khinh bỉ đính chính :" Đáp án nói rồi mà không hiểu, tôi nói là vương bát đản, không nói là trứng do ba ba đẻ. Là trứng có vị ba ba, cho nên chúng tôi gọi nó là vương bát đản, không giống trứng ba ba mà ông nói. Không đơn giản là có vị thôi đâu, trong trứng có trứng, không phải trứng bình thường ... Úi da da, mẹ nuôi, sao lại đánh con?"
Lôi Đại Bằng đang nói thì ăn đòn, không vui hét lên với mẹ nuôi, có điều kết quả là lại bị mẹ nuôi đá cho phát nữa, bị đá lăn sang bên. Thì ra là Đằng Hồng Ngọc nghe thấy ồn ào liền chạy ra, vừa ra một cái liền hoảng hồn, tới quá muộn, mặt khách cực kỳ khó coi, bà đưa tay mời khách :" Mời vào nhà ngồi, đừng chấp cái thằng bé này, nó bị ngốc ... Mời, cô nương, mời vào trong ..."
Đằng Hồng Ngọc cười nịnh, nói hết nước hết cái mới mời được khách quay lại phòng tầng 2. Một lát sau bà hầm hầm đi ra, Lôi Đại Bằng quá hiểu người mẹ nuôi nóng tính này, quay đầu chạy ngay. Nhìn bộ dạng của hắn, Đằng Hồng Ngọc tức tới bật cười, cười một cái lại tức, đi tới bếp nướng cá, trút giận lên con trai, vung tay bợp con một phát :" Lần sau đừng dẫn cái thằng ngốc ăn tàn phá hại ấy về nữa, nó tới vài lần là đuổi khách chạy sạch đấy."
Đơn Dũng rụt cổ lại cười khùng khục, không cãi nhau với mẹ. Đằng Hồng Ngọc tức điên lai nhải mấy câu rồi quay lại bếp. Bây giờ Lôi Đại Bằng mới lấm lét quay về, tới bên Đơn Dũng hỏi nhỏ: " Đản ca, em nói sai à?"
" Không sai, nói hay lắm, đó là nồi vương bát đản." Đan Dũng cười nói, tay lật cá được nướng tới chảy mỡ, quét thêm lớp mỡ, tiếp tục nướng. Nồi vương bát đản này là do mấy anh em rảnh rỗi làm để hưởng thụ, đặt cái tên cho vui. Không ngờ hôm nay gây ra thị phi, mấy người khách kia tưởng là bị chửi xéo. Chuyện này có giải thích với Lôi Đại Bằng cũng bằng thừa.
Quả nhiên Lôi Đại Bằng được Đơn Dũng ủng hộ, chỉ cửa sổ tằng hai mắng :" Mấy kẻ ngốc, nói rõ đến thế rồi mà không hiểu, xì, còn làm ra vẻ nhà ẩm thực. Em mang vương bản đản của anh về cho mẹ em nếm thử, mẹ em ăn xong cứ đòi suốt. Nếu chẳng phải là thứ này làm quá khó thì chẳng cần tìm việc nữa, chúng ta chuyên môn làm vương bát đản cũng được."
Đơn Dũng ngửa mặt cười, chọn con cá nhỏ một chút, rải thêm ít ớt, đưa tới :" Ăn đi."
Lời còn muốn nói chẳng ra khỏi miệng được nữa, Lôi Đại Bằng nhìn con cá nướng vàng ruộm, hai mắt tỏa sáng, cầm đĩa nhận lấy, ăn chóp chép luôn mồm. Đơn Dũng biết, người anh em này của mình chỉ có nhét thức ăn vào mồm mới là an toàn nhất, dặn dò hắn đừng quên lật cá rồi vào bếp. Mẹ đang bê bát thịt lừa ngâm tương nhìn con trai bất lực, trong đó có ý trách móc, cả nhà dựa vào chuyện kinh doanh này mà sống, phàm có khách tới, đều dốc sức chiêu đãi chu đáo, nào có chuyện đi tranh cãi với khách chứ?
Đơn Dũng an ủi mẹ :" Mẹ, không sao đâu, con lên đó xin lỗi họ, đảm bảo họ vui vẻ mà đi, thế được chưa?"
Đằng Hồng Ngọc thở dài, coi như ngầm chấp nhận. Đơn Dũng lục lọi bàn ăn, lấy cái bát sứ lớn, Đơn Trường Khánh nhắc :" Tiểu Đơn, sức khỏe mẹ con không tốt, đừng làm mẹ con tức giận."
" Không sao đâu cha, mấy vị đó không phải là uống say giở thói ngang ngược." Đơn Dũng vâng lời, nhìn cha đang chuẩn bị làm món ăn, bao năm bị khói hun lửa sấy làm cha già trước tuổi, mỗi lần nhìn cha đều thấy khuôn mặt mang nỗi buồn không tan. Từ khi nhà hàng Lư Uyển cha phấn đấu nửa đời mới mở được bị đổ bể, trên mặt cha lúc nào cũng cái vẻ buồn bã đó.
Chưa trải qua chưa biết nỗi khổ trong đó, mấy năm qua Đơn Dũng vừa học vừa chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền nên hiểu cha mở được nhà hàng vất vả ra sao, làm y cũng ảm đạm theo. Ra ngoài sân, Tư Mộ Hiền cầm muôi đứng bên nồi đá biết gây họa, nhỏ giọng :" Xin lỗi lão đại, em không ngờ là thằng đó mồm mép nhanh nhảu như vậy."
Vừa nói vừa nhìn Lôi Đại Bằng, cái thằng đó quên mất chuyện vừa nãy rồi, đang gặm xương cá tới hăng say. Đơn Dũng cười mở nắp nồi đá, múc một ít canh, vớt vài quả trứng đã chín.
Tư Mộ Hiền hiểu kinh doanh quán cơm, khách tới nhà là cha mẹ, lần này lão đại phải hạ mình nịnh khách rồi, xung phong:" Hay để em đi cho."
"Da mặt cậu không dày bằng anh, cậu không làm được đâu, trông nồi đi."
Đơn Dũng đã quyết, Tư Mộ Hiền không tranh nữa, mặc dù hắn được đứng trông nồi rồi, nhưng món vương bát đản do Đơn lão đại sáng tạo ra này, rốt cuộc bên trong có bao nhiêu mánh khóe, cả hắn cũng không kể hết được.
Điều chỉnh nét mặt xong, Đơn Dũng đi thẳng vào nhà, lại bị mẹ kéo tay, dặn dò đừng tranh cãi với khách, y vâng liền mấy tiếng lên cầu thang. Gõ cửa gian phòng tầng hai, đợi khách gọi mới đi vào, đối mặt bốn vị khách ngồi đó với dáng vẻ không vui, Đơn Dũng cười thật tự nhiên :" Bác, không nhận ra cháu nữa à, buổi sáng ở hồ chứa nước Chương Trạch, chúng ta gặp nhau rồi mà."