Tả Hi Dĩnh cười như thể mình đã lập lên một quan ải không thể vượt qua trước mặt Đơn Dũng, mười món ăn này có ghi chép chính thức gọi là thập đại tiệc, một số tuyệt tích đã lâu. Mấy chàng trai này có mê ăn uống tới mấy cũng chỉ vì muốn thỏa mãn cái miệng, làm sao có thể giống cha cô vừa ăn uống vừa ngắm trăng thưởng sao, tình thú vô cùng.
Đơn Dũng khó khăn hỏi :" Sư tỷ, chị kiểm tra tôi đấy à?"
"Ừ, coi như vậy đi." Tả Hi Dĩnh trở nên kiêu ngạo:
"Tôi chỉ muốn hẹn chị đi chơi thôi, không cần làm khó tôi vậy chứ?" Đơn Dũng rầu rĩ vô cùng:
Tả Hi Dĩnh cố ý nói :" Tôi vốn không định làm khó cậu, có điều tôi cũng phải biết đặc sản địa phương cao lớn anh tuấn uy mãnh không phải chỉ có bề ngoài chứ?"
"Chị nhất định sẽ không thất vọng, mặc dù rất khó, có điều vì mời được sư tỷ đi chơi cùng, khó tới mấy tôi cũng phải nghĩ cách." Đơn Dũng ra vẻ không tự tin cho lắm, có điều dưới đáy mắt xét qua chút gian xảo, nói ngập ngùng :" Phổ biến nhất là Lộ Châu thập đại oản, đắt nhất là Công thần trường họ yến, khó làm nhất là Thái hậu thập tam hoa, nổi tiếng nhất là tiệc thịt lừa Thế Long, cổ xưa nhất là tiệc ngũ cốc Thần Nông, còn có tiệc Bách thảo bát quái, tiệc chay Tiền Đường, tiệc Chương Trạch Hồ Trung, Thủy tịch thập đại hoản ... Gộp lại được gọi là Lộ Châu thập đại tiệc, là tiệc quan lưu hành thời Thanh, vì vật liệu và cách chế biến, đã tuyệt tích ba món."
Một đáp án không thể soi mói, thậm chí còn chi tiết hơn cả điều Tả Hi Dĩnh biết, vẻ kiêu ngạo trên mặt cô biến thành ngạc nhiên. Kiến thức văn hóa xa lạ này e là gọi người của bảo tàng văn hóa đương địa ra cũng chẳng nói rõ được, thế mà chàng trai trẻ chưa tốt nghiệp lại biết là sao?
Cô còn chưa nói ra nghi vấn của mình, Đơn Dũng thấy khí thế mình tỏa ra rốt cuộc khiến sư tỷ có phản ứng, khoe khoang :" Thập đại tiệc có hơn hai trăm món ăn, chị có muốn kiểm tra không? Tôi đau đầu với lý hóa, còn thứ ăn uống không làm khó được tôi. Thực ra đó chỉ là ghi chép của quan phủ, còn món ăn vặt món bánh ở Lộ Châu, chỉ có quy mô nhỏ hơn chút thôi, luận tới mùi vị thì không kém Tây An. Chị có muốn đi xem phong tục chân chính của Lô Châu, vừa no mắt lại nó bụng không?"
"Nghe có vẻ không tệ." Tả Hi Dĩnh chấn kinh rồi, bất giác gật đầu, xem ra trong giới ăn uống cũng có nhân tài:
"Vậy thì đi, chỉ cần dạo quanh miếu thành hoàng một lần, chị sẽ hận không mọc thêm vài cái miệng, có thể thấy non nửa phong tục nơi này." Đơn Dũng xoay người đi trước, tán gái là phải có tự tin tuyệt đối, không được rụt rè, Tả Hi Dĩnh theo thật, làm y mừng thầm:
Tán tài nữ không khó, trước tiên là phải tỏ ra có tài hơn cô ấy, dù chỉ là giả bộ cũng được.
Đơn Dũng thầm nghĩ, xem ra nhiều năm không bước chân vào giới phong nguyệt, công phu tán gái chưa đi xuống. Có điều tài nữ đúng là tài nữ, bất giác bị thu hút vẫn giữ một phần tỉnh táo, đi theo nói :" Không đúng Đơn Dũng, món ăn vặt ở miếu thành hoàng chỉ mùng một và ngày rằm mới có."
"Chị nghe ai nói thế?"
"Trưởng phòng Hứa, còn cả phó thị trưởng Trần."
"Chậc, miệng quan viên hủ bại làm gì có lời thật? Hơn nữa bọn họ nào biết người dân ăn thế nào." Đơn Dũng khinh bỉ:
Tả Hi Dĩnh buồn cười lằm, trong lòng biết rất rõ sư đệ tự nhận này e là ra sức lấy lòng mà thôi. Rời cổng khách sạn, Tả Hi Dĩnh á một tiếng, sờ túi kêu hỏng rồi. Đơn Dũng sợ có biến cố hỏi sao thế, cô xấu hổ nói :" Tôi ... Tôi không mang ví, sao bắt xe đây? Hay là gọi khách sạn an bài."
"Không sao, chúng ta có xe." Đơn Dũng rất thản nhiên, rất tự tin nói:
"Cái nào?" Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên nhìn quanh, đâu có chỗ đỗ xe:
"Kia kìa" Đơn Dũng hiên ngang chỉ:
Tả Hi Dĩnh phì cười, trên con đường đối diện, bên hàng cây, có một cái xe đạp điện cũ kỹ sơn bong tróc dựng đó, vậy mà chủ nhân nó còn vênh váo như là Mercedes hạng sang.
Chứ không à, chủ xe chẳng hề ngại ngùng nói :" Đừng coi thường cái xe này nhé, xe cải tiến đấy, đi liên tục 40 km không thành vấn đề, mã lực mạnh, tôi lên Hưởng Mã Trại cũng đi xe này. Thật đấy, bằng vào xe này dạo phố nhanh hơn xe hơi."
Đơn Dũng dương dương đắc ý khoe khoang, Tả Hi Dĩnh che miệng cười khúc khích. Hai người đi tới bên xe, Đơn Dũng ngồi lên, một chân chống, một tay chỉ :" Đi nào, xe phong tục thành thị, nếu chơi không đã, mai chị đừng coi tôi là sư đệ nữa."
Tả Hi Dĩnh dần dà bị dẫn dắt tư duy, vừa tò mò lại vừa buồn cười, nam nhân muốn hẹn cô không phải không có, nhưng đi một cái xe đạp nát đường hoàng mà tới thì không. Lần này thực sự là bị khơi lên hứng thú rồi, cô cẩn thận ngồi phía sau, ai ngờ Đơn Dũng đột ngột tăng tốc vọt đi, tiếp đó tộc độ giảm xuống, Tả Hi Dĩnh nắm chặt áo Đơn Dũng, đề phòng nhào vào người y.
Đơn Dũng ở phía trước thất vọng lắm, bình thường dùng chiêu này thế nào lập tức nghe sau lưng hét lên, sau đó có thứ êm ái va vào lưng, rất thích. Ai ngờ em gái sau lưng đề phòng nghiêm ngặt như thế, xem ra cô rụt rè thật, không phải làm bộ, y đành bào chữa :" Sư tỷ, ngồi vững nhé, xe tự cái tiến, tính năng không ổn định lắm."
"Tôi ngồi vững lắm, chỉ tâm tư cậu là không đặt đúng chỗ thôi." Tả Hi Dĩnh cười sau lưng, có vẻ là nhìn thấy lòng dạ bất chính của tên sư đệ:
Xe tệ một chút, có điều tốc độ đúng là không chậm, hơn nữa lướt qua biển xe cứ như con cá nhỏ, lúc thì đi trên đường, lúc thì phóng lên xe, vừa phóng xe ào ào vừa huýt sáo rất lấc cấc, thu hút không ít người quay đầu. Tả Hi Dĩnh mỗi lần khẩn trương tới toát mồ hôi, thầm có chút hối hận vì theo y, rõ ràng biết tính cách của Đơn Dũng có chút phóng túng. Vì an toàn, cô đành nắm thật chặt áo y, không ngừng nói cẩn thận, chậm thôi.
Tới đại lộ Anh Hùng, đường trở nên rộng rãi, tốc độ xe giảm xuống, Đơn Dùng để Tả Hi Dĩnh cơ hội ngắm cảnh đêm Lộ Châu. Có lẽ cách dạo phố thế này Tả Hi Dĩnh chưa từng trải qua, đường phố lên đèn tựa như trời sao lấp lánh, xe qua lại không dứt, tiếng người huyên náo, thi thoảng thấy ở đầu dường bán giỏ dâu tây đỏ rực, mùi khoai lang nướng rõ ràng, có quán vỉa hè ở chỗ rẽ, đâu đâu cùng thấy từng đám đông vây quanh, gió tối thổi lồng lộng, vô cùng khoai khoái.
Cảm giác thật tốt, Tả Hi Dĩnh ngửa đầu lên, vuốt mái tóc bị gió thổi rối, lòng rất thích, chẳng trách cha luôn say mê cuộc sống phố thị, ngay cả cô cũng bị cảm nhiễm bởi cảnh đám đông qua lại náo nhiệt, dần dần quên mất mình đi tới đâu rồi. Đến khi thấy một cái bếp bốc khỏi nghi ngút ở đầu đường, lấy làm lạ hỏi :" Đơn Dũng, đó là cái gì thế?"
"À, bán móng giò đấy." Đơn Dũng quay đầu lại đáp, sợ cô không hiểu, giải thích :" Ban ngày chị không thấy đâu, tới tối thành quản hết giờ làm bọn họ mới đi làm, thành quản tăng ca thì bọn họ nghỉ phép."
Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau cười không thôi, cô sao chưa từng nghe tới thành quản vĩ đại cho được, có điều đây là chuyện rất khó nói đúng sai nên không bình luận. Lại đi không xa, Tả Hi Dĩnh lại chỉ tay :" Kia là thứ gì?"
" À, kẹo gậy ấy mà." Đơn Dũng đoán chừng thứ này mới mẻ với sư tỷ, đi nhanh vài mét phanh lại, gọi to :" Này bán kẹo, tới đây."