Ăn không đổ mồ hôi, đến khi nhảy thì đầu Đơn Dũng đã ướt đẫm, hơn nữa ôm cô gái xinh đẹp như Tả Hi Dĩnh, muốn không bị chú ý cũng khó, nên càng phải tập trung toàn bộ tinh thần, tránh xấu mặt, làm sao không vã mồ hôi.
Tả Hi Dĩnh tựa như chưa tận hứng:" Hay là nhảy thêm điệu nữa."
"Tôi ..." Đơn Dũng ấp úng, từ chối không nỡ mà nhận thì khổ quá:
Còn chưa đợi Đơn Dũng đồng ý đã có vài cô gái khá xinh xắn đi tới, tíu tít khen ngợi Tả Hi Dĩnh, mời cô dẫn dắt mọi người cùng mua. Tả Hi Dĩnh vui vẻ đồng ý ngay, kéo Đơn Dũng đang rất miễn cưỡng đi vào đám đông.
Khi điệu nhạc múa đại chúng vang lên, Tả Hi Dĩnh lần nữa thành tiêu điểm, cô đứng trước đám đông, bao dạn cởi áo sơ mi ra buộc ở hông, bên trong cô mặc áo ba lỗ thể thao vàng nhạt, cổ áo hơi rộng, khe ngực như ẩn như hiện. Đơn Dũng bỗng cảm thấy quyết định của mình sáng suốt biết bao, cảnh ánh mắt lẫn tâm tình khi đó không rời đi được nữa, mắt như đóng đinh vòng eo yểu điệu mê người …
Chỉ là không có nhiều thời gian cho Đơn Dũng hưởng thụ, Tả Hi Dĩnh chân đứng lệch một bên, tay giơ cao tạo dáng. "Hây" một tiếng, động tác bắt đầu biến hóa, ưu nhã soái thoát , tiếng trống rộn rã, mọi người cũng nhảy theo. Đơn Dũng thi thoảng liếc nhìn, nụ cười của sư tỷ còn phóng khoáng hơn tiếng trống, nhảy tới cao hứng, Tả Hi Dĩnh vừa vặn eo vừa đám nữ nhân cùng hô lên. Thế là đám đông không ngừng có tiếng vỗ tay kèm tiếng hét chói tai, không ít nam nữ cầm bát cũng góp vui, sàn nhảy liên tục mở rộng đi tới cao trào.
Tả Hi Dĩnh nhảy rất say mê, không chỉ ở động tác, ánh mắt biểu cảm của cô cũng hết sức sinh động, bước chân dứt khoát lưu loát, sôi nổi hoang dại, động tác lắc hông đều tràn ngập phong tình vô hạn, gợi cảm đủ mười phần, khác hoàn toàn với sư tỷ ôn nhu dè dặt mà Đơn Dũng từng thấy.
Chỉ khổ cho Đơn Dũng, y đứng bên cạnh Tả Hi Dĩnh, nhảy chẳng ra nhảy, bước chẳng ra bước, mỗi hành động đều lòng nga lóng ngóng như con ngan ngốc nghếch. Thỉnh thoảng lại còn bị Tả Hi Dĩnh nắm tay nhảy cùng, lúc này không phải là hưởng thụ nữa, mà là đau khổ, hơn nữa càng lúc càng đau khổ. Mà y càng đau khổ thì Tả Hi Dĩnh có vẻ càng thích thú, cứ cố ý cùng y làm vài động tác khó, y mà làm hỏng một cái, khiến cô và đám thiếu phụ cười rũ rượi.
Xong rồi, sư tỷ chẳng chút khách khí gì với y nữa rồi, y càng bẽ mặt người ta càng vui.
Khó khăn lắm mới vượt qua được hai bài, Đơn Dũng không dám nhảy thêm nữa, kéo Tả Hi Dĩnh cáo từ đám tiểu thiếu phụ đang hứng thú sôi trào, rời khỏi đám đông. Đơn Dũng mồ hôi cũ chưa khô, mồ hôi mới đã chảy ra, nhếch nhác thê thảm. May Tả Hi Dĩnh nhìn bộ dạng thảm hại đó chứ không trêu chọc, lau mồ hôi nói :" Chắc bây giờ cậu muốn đưa tôi về khách sạn lắm nhỉ?"
Đương nhiên là thế rồi, Đơn Dũng vã mồ hôi gật đầu :" Ừ, nếu như chị không muốn về, chúng ta tới chỗ khác chơi." Chơi gì cũng được chứ khiêu vũ thì đánh chết cũng không dám nữa.
"Hì hì, thôi về đi, tôi đi hơn hai tiếng rồi, còn đi muộn thêm nữa thì cha tôi sẽ lo." Tả Hi Dĩnh hôm nay chơi rất tận hứng. Đơn Dũng cũng không rủ rê thêm, lấy xe tới bên cô, cô không lên xe, nói :" Đi một lúc đi, xem cậu nóng thế kia."
Đơn Dũng xuống xe dắt, hôm nay lên mặt được một hồi rồi bẽ mặt một hồi, về cơ bản là hòa rồi, nhưng Đơn Dũng không biết mình để lại ấn tượng thế nào với sư tỷ, trong lòng có chút bất an. Dù thế nào mục tiêu hôm nay đã hoàn thành, hiện giờ muốn tiến thêm một bước là không thể.
Lại nhìn Tả Hi Dĩnh vui tới bước chân cũng nhún nhảy, xem ra cô rất hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý. Đơn Dũng cũng có chút hoài niệm cảm giác tim đập mạnh khi mặt đối mặt với Tả Hi Dĩnh, không kìm được lén lút liếc cô một cái, chẳng ngờ bắt gặp ánh mắt Tả Hi Dĩnh, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Không dễ tán được sư tỷ này đâu, nụ cười tự nhiên đó của cô làm Đơn Dũng dâng lên suy nghĩ đó, sư tỷ vừa thông minh vừa kiêu kỳ, đôi mắt tựa hồ nhìn thấu mọi tính toán của y, làm Đơn Dũng chán nản.
" Sao vậy Đơn Dũng, không phải chơi cho vui à? Sao trông cậu chẳng vui lắm." Tả Hi Dĩnh phát hiện Đơn Dũng sa sút, cố ý nói:
"Ai nói, tôi vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào." Đơn Dũng không chịu nhận:
"Thế hả, nhìn cậu như trăm mối tơ vò, sợ là sắp trằn trọc không yên." Tả Hi Dĩnh xoay người lại đi ngược, hai tay chắp sau lưng, chun cánh mũi, đôi mắt sáng mở to nhìn Đơn Dũng tự trêu ghẹo, lại tựa chẳng biết gì, dáng vẻ vô cùng đáng yêu:
Đơn Dũng trực tiếp nói ra:" Đương nhiên là trăm mối tơ vo rồi, vì sau này không gặp được chị nữa. Sư tỷ, tôi còn chưa biết chị tên là gì. Họ thì đã biết, chẳng lẽ chị muốn tôi đoán tên à?"
"Tôi tên là Tả Hi Dĩnh, Hi trong rộn ràng huyên náo, Dĩnh trong nổi bật vươn lên. Chị tôi là Tả Hi Dung, nói không chừng cậu biết đấy." Tả Hi Dĩnh nói, tên của chị cô chắc chắn rất nhiều người Lộ Châu biết:
Lần này nhầm người rồi, Đơn Dũng bộ dạng khao khát:" A, tôi không may mắn được biết ... Té ra thầy Tả có đôi hoa tỷ muội, nói thế tôi có hai sư tỷ rồi."
Lấy chị mình ra mà không dọa được Đơn Dũng, ngược lại còn phản tác dụng, làm người tơ tưởng linh tinh, Tả Hi Dĩnh lắc đầu :" Cậu không muốn quen đâu, tuổi chị ấy bằng mẹ cậu đó, nhà chúng tôi là gia đình kiểu cũ, cha tôi trên bốn mươi mới có tôi, tôi là em út trong nhà, con trai chị tôi cũng ngang tuổi tôi. Cậu thì sao?"
" Tôi là con một, buồn lắm, nếu không sau này tôi gọi chị là chị luôn nhé."
" Được nước lần tới đấy à, có điều nếu tôi thực sự có đứa em trai biết ăn biết chơi như cậu cũng không tệ, để tôi nghĩ xem. Ngày trả lời quyết định sau." Tả Hi Dĩnh lúc này cởi bỏ vẻ ngoài rụt rè đoan trang, hẳn là ít nhiều do tính cách của Đơn Dũng, cô ưu nhã xoay người đi xong song với Đơn Dũng thắc mắc :" Lần này tôi tới Lộ Châu gặp mấy người rất lạ, cha tôi bảo Lôi Đại Bằng là đứa bé ngốc tới có đại trí, còn Tư Mộ Hiền thì cha tôi nói có tu dưỡng rất cao."
"Không thể nào, Lôi Đại Bằng được công nhận là đại ngốc giả ngu, học sơ trung còn nước mũi chảy ròng ròng. Tư Mộ Hiền không tệ, chỉ là hơi ngộ chữ, chua vô cùng. Vậy mà cha chị đánh giá cao như thế." Đơn Dũng hụt hẫng, té ra mình quá khiêm tốn không được giáo sư Tả coi trọng, nóng lòng truy hỏi :" Vậy cha chị đánh giá tôi thế nào?"
"Cha tôi nói, thằng bé này có chút tham ăn, có chút phóng túng. Ừm, không còn nữa, hình như chỉ có hai đặc điểm này." Tả Hi Dĩnh che miệng cười:
"Thế khác nào là Trư Bát Giới chê yêu quái xấu? Nếu nói tới tham ăn, so với cha chị, tôi cam bái hạ phong. Chị xem, ông ấy ngửi thôi mà đoán ra tám loại nguyên liệu, tôi không có bản lĩnh ấy." Đơn Dũng vừa tự trào lại vừa phủ nhận bình phẩm kia:
Tả Hi Dĩnh nhận ra, nói cậu ta tham ăn, cậu ta không phật ý, lại còn coi là khen ngợi :" Cậu khiêm tốn rồi, cha tôi biết ăn không biết làm, cậu thì toàn tài, vừa biết ăn vừa biết làm, còn biết đi tìm nguyên liệu nấu ăn nữa."