Chương 45: Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác hẳn. (1)
Đơn Dũng cảm giác nguy cơ cao rồi, biểu hiện hôm nay xem ra không gây được ấn tượng với sư tỷ, thế phải làm sao … y chỉ có một sở trường thôi.
"Xưa nay tôi rất khiêm tốn, không phải khoe với chị chứ, những món chiêu bài của bát đại thái hệ Xuyên Lỗ Việt Tô Chiết Mân Tương Huy, tôi ăn gần hết rồi. Lộ Châu chúng ta là một nơi đặc biệt, từ xưa Thượng Đảng là nơi binh gia tất tranh, mấy nghìn năm đánh nhau, người chết vô số, rồi dân cư toàn quốc di cư tới cũng vô số, cho nên ẩm thực ở nơi này hấp thụ sở trường của bát đại thái hệ . Ví như Thái hậu thập tam hoa, chế biến giống món Tô Châu, mỗi loại đều phải có hình hoa, bàn tiệc bày ra đẹp đẽ làm người ta không muốn đưa đũa gắp. Ví như tiệc Chương Trạch Hồ Trung, là cách nấu canh của Việt hệ, giờ hệ món ăn này khó phân chia lắm, vì trộn lẫn nhiều hệ phái. Món ngon cũng chẳng thể vừa miệng tất cả mọi người thiên hạ, ví như người Sơn Tây ăn chua, người An Huy ăn mặn, người Tứ Xuyên ăn cay, người Quảng Đông ăn sống. Không phải người đương địa thì không hưởng thụ nổi, rời khỏi bản địa là phải cải biến, sửa đi sửa lại liền biến vị ... Tóm lại tôi thấy mùi vị quê hương là tuyệt vời nhất." Đơn Dũng thao thao bất tuyệt, nhắc tới ăn uống là lấy lại được tự tin, bắt đầu khoe khoang rồi:
Thế nhưng Tả Hi Dĩnh chẳng phải là tri kỷ trong ăn uống của y, cười liên tục, chỉ tán thưởng y vì ăn có thể nói nhiều đạo lý vậy thôi :" Thế mà gọi là khiêm tốn à? Bát đại thái hệ đều ăn hết, khoác lác. Cha tôi còn không dám nói thế."
"Chuyện này có gì phải khoác lác, cha tôi vốn mở nhà hàng trong thành phố, nhà hàng toàn thành phố còn chẳng phải là đồng nghiệp, việc đầu tiên tôi làm là đi tới nhà người ta ăn thử xem mùi vị thế nào. Đối với tôi mà nói, nhà hàng là nhà, nhà là nhà hàng. Trong số người quen ngoài xã hội của tôi, có quá nửa là đầu bếp, cho nên nhiều lúc tiện lắm, tôi vào thẳng bếp của họ để ăn." Đơn Dũng đắc ý nói, cũng là vì y thường bắt được động vật hoang dã bán cho các nhà hàng, nên càng quen biết nhiều đầu bếp, quen nhiều tất nhiên được hưởng lợi từ đó:
Kiểu cuộc sống này đối với Tả Hi Dĩnh mà nói vừa mới mẻ lại vừa khó hiểu, cô vẫn chưa tin hẳn, cố tình hỏi tới một vài món ăn hiếm người biết được ghi chép trong sách. Đơn Dũng đáp trôi chảy, thậm chí còn mặt mày hớn hở kể tới cách làm hoặc nguồn gốc, câu chuyện hay liên quan tới các món ăn. Suốt đường đi nói cười không ngớt, khoảng cách thu hẹp rất nhiều, mỗi lần thấy sư tỷ cười vui vẻ, Đơn Dũng đều thấy hoa mắt, tuyến thượng thận dâng lên vùn vụt, suýt nữa bốc phét thành nhà ầm thực đã ăn hết món ngon trên đời.
Khi Khách sạn Khải Lai Duyệt xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười của Đơn Dũng biến mất, nét buồn leo lên mặt không cách nào che giấu được
Không để nỗi buồn chia ly này lớn hơn, Đơn Dũng lặng lẽ đi qua đoạn đường này, tới cổng khách sạn dừng lại. Tả Hi Dĩnh phá vỡ im lặng nói :" Tới lúc phải tạm biệt rồi, sao cậu không nói ... Còn tôi, được quen cậu rất bất ngờ, cũng rất vui."
" Tôi cũng rất vui, đáng tiếc chị sắp đi rồi ... Mấy ngày tới tôi sẽ bắt đầu thực tập, tôi cũng phải về quê, nói không chừng sau này không còn cơ hội gặp lại chị nữa." Đơn Dũng lạc lõng, không biết sau này phải làm sao:
Tả Hi Dĩnh tựa hồ có chút không đành lòng, đã nói chúc ngủ ngon rồi, đi được mấy bước còn quay đầu nhìn Đơn Dũng vẫn đứng ngây ra đó :" Mai có thời gian không?"
"Có!" Đơn Dũng buột miệng không kịp nghĩ:
"Ừm, tôi thấy cái xe của cậu không tệ, lượng khí thải thấp, bảo vệ môi trường, tốc độ nhanh." Tả Hi Dĩnh cười khúc khích chỉ xe yêu của Đơn Dũng :" Chiều mai cha tôi còn có một buổi giảng bài ở Học viện Lộ Châu, nếu cậu không ngại, tôi ngồi xe của cậu nhé?"
" Không vấn đề, không ngại, dứt khoát không ngại." Đơn Dũng cười rách miệng:
" Vậy thì tạm biệt." Tả Hi Dĩnh cười vẫy tay:
" Tạm biệt." Đơn Dũng máy móc nói, còn chưa tiêu hóa hết niềm vui bất ngờ.
Vẫy tay tạm biệt rồi, Tả Hi Dĩnh bước nhanh vào khách sạn, tới đại sảnh, cô lại quay đầu cười rồi biến mất sau cánh cửa. Người đi rồi, Đơn Dũng hít thật sâu, phổi mở rộng tới mức cao nhất, tức thì huýt một tràng thật vang, đây chính là bài ( Kiệu hoa), tiếng còn cao hơn cả sao, vừa đạp xe vừa lắc lư, vui vẻ về trường.
Trong khách sạn, Tả Hi Dĩnh rời thang máy về phòng, khi đi qua phòng cha, không ngờ cửa phòng mở ra, cha cô đợi ở cửa, mỉm cười nhìn cô :" Cha nói con sẽ chơi rất vui, xem ra cha đoán không sai, sao không mời người ta lên ngồi chơi?"
"Cha, cha sợ con không gả đi được hay sao? Thật đúng là." Tả Hi Dĩnh hứ một tiếng, quay đầu về phòng:
Kiểu làm nũng này khiến Tả Nam Hạ nhìn ra, đúng là rất vui, nhắc con gái :" Đừng quên uống thuốc."
"Không cần ạ, con chưa bao giờ thả lòng như vậy, cũng chưa bao giờ mệt như vậy, đi tới mấy km, chắc chắn sẽ không mất ngủ .... Phải rồi, con còn ăn rất nhiều món đặc sắc, mai sẽ kể với cha." Tả Hi Dĩnh trả lời, tạch một cái mở cửa phòng, thò đầu ra nói một câu chúc ngủ ngon, đóng cửa lại:
Tả Nam Hạ cười, có điều khi con gái vừa khuất bóng thì nụ cười cũng biết mất theo, trên mặt hiện lên nỗi buồn không thể cởi bỏ.
……… ………..
" Thiên Lôi ca, đi đâu đấy." Một chàng trai ngủ trưa tới nửa buổi chiều, khăn mặt vắt vai, ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lôi ca thì tỉnh hẳn ngủ, hỏi với theo:
"Đi nghe giảng triết học." Lôi Đại Bằng búng ngón tay tách tách hai cái liền, đầu không quay lại, búng tay xong chỉnh lại vest. Chỉ thấy Lôi ca mặc vest thẳng tắp, giày da bóng loáng, tóc thì bóng nhẫy, làm Tư Mộ Hiền quần ngố áo phông đi đằng sau cứ như là đầy tớ.
Tư Mộ Hiền trước kia sợ nhất là Lôi ca lên cơn thần kinh, bây giờ biết rồi, không có cái gọi là sợ nhất, chỉ có sợ hơn, giờ sợ cả Lôi ca lẫn Đản ca lên cơn thần kinh.
Tình huống hiện giờ chính là như thế đó, Đơn Dũng cả đêm nằm mơ hô " sư tỷ thật đẹp", vừa hô miệng vừa phát tiếng chùn chụt. Nửa đêm canh ba nghe thấy làm người ta sởn gai ốc, khiến Tư Mộ Hiền không ngủ được.
Lôi Đại Bằng càng không bình thường, hắn lôi thôi tùy tiện quen rồi, giờ ăn mặc chính thức nghiêm túc thế này, đừng nói là người cùng phòng, người khác cũng chịu không nổi. Ra tới cầu thang KTX có ba bốn người chào hỏi, xuống dưới sân thêm bảy tám người bắt chuyện, đều trêu chọc Lôi ca, bộ dạng như tân lang này làm ai nấy ngạc nhiên lắm. Lôi Đại Bằng không chịu phiền nhiễu, có lúc còn chẳng thèm trả lời, thế là Tư Mộ Hiền bị đám bạn học hiếu sự quây lấy hỏi han, hắn hết cách đành đối phó qua loa cho có.
Rời KTX thì gặp đám Lão Bao, Chân Thối mặc quần đùi áo ba lỗ, xem ra là chuẩn bị ra sân đá bóng. Vốn đã coi Lôi Đại Bằng như người xa lạ, định không thèm nói chuyện, cơ mà thấy cách ăn mặc như chuẩn bị đón dâu của hắn, cả đám dừng lại nhìn nhau, Bao Thiết Cương lắp bắp :" Làm, làm quái gì vậy?"
" Đúng thế, hiệu trưởng đã hết nhiệm kỳ đâu mà đã tới nhậm chức rồi." Chân Thối đá đểu Lôi Đại Bằng:
"Không thấy phiền à, bao nhiêu người hỏi như thế, tôi nói các người hiểu được không?" Lôi Đại Bằng rất bực, không phải giả vờ bực, mà là bực thật, chỉ đám người mà hắn thấy chỉ biết đá bóng, chẳng hiểu cái gì :" Là triết học đấy, hiểu không hả? Tự chơi với nhau đi."
Một câu làm cả đám sốc ngã ngửa, ai cũng biết IQ của Lôi Đại Bằng chỉ đủ để đếm được tiền trong túi, từ khi nào mà trở nên cao nhã như thế?