Âm thanh quảng cáo bao quanh Dương Tam, nhưng cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, xem hết sạp hàng này đến sạp hàng khác, từ hơi thở và linh khí xung quanh có thể phát hiện ra pháp khí chân chính. Đối với Dương Tam mà nói, chuyện phân biệt pháp khí thật giả là vô cùng dễ dàng. Cô quan sát đánh giá khu vực này, có thể tìm được một món hàng thật là tốt lắm rồi.
Chẳng qua cô cũng không cần mua những loại pháp khí kia, cô cần rất nhiều nguyên vật liệu, đặc biệt là những việc ngọc thạch có thể chế tạo thành pháp khí.
Dương Tam nhanh chóng tìm được một cửa hàng nhỏ, bảng hiệu chỉ có hai chữ “Tiểu Điếm”, nhìn qua có vẻ khá lợi hại. Tuy ngọc thạch nhà bọn họ đắt hơn cửa những hàng khác 20%, nhưng chất lượng đảm bảo, đúng là tiền nào của nấy.
Người phụ trách bán hàng là một ông lão hói đầu, các món hàng cửa hàng của ông đều được niêm yết giá cả rõ ràng.
Dương Tam chọn ra mười mấy khối từ trong đống ngọc thạch, sau khi tính tiền thì phải trả hơn 3000 tệ.
Nhìn thấy những món đồ do cô chọn, ánh mắt ông lão nhìn cô đầy kinh ngạc: ánh mắt cô gái trẻ này rất độc đáo, tất cả số ngọc thạch thích hợp dùng để làm pháp khí mà cô đã chọn đều là hàng cao cấp mới được đưa tới.
Gương mặt ông lão vốn uy nghiêm giờ đây lại lộ ra một chút hiền hòa: “Cô gái trẻ à, cô có muốn bái sư không?”
Khóe miệng Dương Tam giật giật, nhìn ông cụ bằng ánh mắt cổ quái: “Ông cũng thật có dũng khí.”
Dám đào góc tường của sư phụ cô cũng chỉ có Linh Bảo Thiên Tôn mà thôi.
Quên đi, người không biết không có tội, cô là một đại yêu khoan dung độ lượng.
Cô chậm rãi lên: “Tôi đã bái người khác làm sư phụ, nếu ông muốn bái tôi làm thầy, thật ta tôi có thể suy xét một chút.”
Người này tuy rằng hơi lớn tuổi một chút, nhưng căn cốt vẫn có thể tiếp tục tu hành.
Ngay khi Dương Tam vừa dứt lời liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương từng khiến cô suýt mất đi lý trí lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Từ Xuân Thâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, đeo khẩu trang màu đen, ngụy trang kín mít. Nhưng dù che kín đến mức nào cũng không thể ngăn cản được hương khí phát ra từ trên người anh, quả thực chính là đom đóm trong đêm đen.
Dương tam theo bản năng che mũi lại, trong lòng thầm niệm Đạo đức kinh.
“Lão Bắc à, không ngờ cũng có ngày ông bị người khác cự tuyệt.” Người đàn ông đi cùng Từ Xuân Thâm nói đùa, trông người nọ có vài phần quen mắt.
Sau đó người đàn ông kia nói với Dương Tam: “Nhìn ông ấy như vậy nhưng thật ra ông ấy chính là Lăng Tiêu đạo trưởng Bắc Bất Nhạc vô cùng nổi danh, là người của Thanh Dương Cung.”
Cái tên Bắc Bất Nhạc này cô không biết, nhưng Thanh Dương Cung thì cô lại biết, đó là thánh địa mà Lão Tử truyền đạo.
“Thanh Dương Cung à, tôi biết.”
Một ngàn năm trước, trước khi cô rơi vào giấc ngủ say thường cùng những tiên nhân khác tụ hội để luận đạo, cô còn từng mượn Hàng Ma Xử của Vi Hộ đi đánh lão hổ, thịt hổ được xử lý bằng cách này rất săn chắc, hương vị ngon miễn chê.
Đáng tiếc không biết hiện tại Vi Hộ đang ngốc nghếch ở cái động phủ nào, nếu không cô còn có thể mượn Hàng Ma Xử của hắn lần nữa.
Bắc Bất Nhạc nghe thấy cô gái trẻ này biết được thân phận của ông, vẻ mặt càng từ ái hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết tên húy của sư phụ cô là gì?”
Dương Tam vẫy vẫy tay áo, những ngọc thạch mà cô đã mua đang được đặt trên bàn lập tức biến mất.