Bắc Bất Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.
Bình tĩnh cái rắm ấy! Sao có thể bình tĩnh được cơ chứ, đó là tay áo càn khôn! Chính là tay áo càn khôn trong truyền thuyết! Là tuyệt học của Trấn Nguyên Tử.
Chiêu thức ấy của Dương Tam đã khiến Bắc Bất Nhạc chịu chấn động không nhỏ, pháp thuật trong truyền thuyết cứ như vậy xuất hiện trước mặt ông, khiến ông có cảm giác như đang sống lại huyền thoại ấy. Đương nhiên, trong suy nghĩ của ông thì cùng lắm Dương Tam cũng chỉ là một mạch đồ tôn của Trấn Nguyên Tử mà thôi.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Dương Tam, ông có cảm giác mấy năm nay ông sống thật phí công. Đến một cô gái trẻ tuổi mà còn có thể sử dụng pháp thuật nhuần nhuyễn như vậy…
Lại nghĩ đến vừa rồi bản thân còn muốn nhận cô làm đệ tử, Bắc Bất Nhạc không khỏi có chút nóng mặt. Vừa nãy cô gái này nói sẽ thu nhận ông làm đồ đệ, thật đúng là không phải mạnh miệng.
Ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không nghĩ đến cô lại là đồ tôn của vị kia, khó trách ánh mắt lại tốt đến vậy.”
Chỉ có đồ tôn chính tông mới có thể học được tuyệt kỹ tay áo càn khôn mà thôi.
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Quá khen, quá khen.”
Cái gì mà đồ tôn, cô chính là đệ tử chân chính có được hay không!
Từ Xuân Thâm nghe được Bắc Bất Nhạc thay đổi cách xưng hô liền có chút kinh ngạc liếc nhìn Dương Tam một cái.
Bắc Bất Nhạc cố gắng áp xuống mọi sóng to gió lớn trong lòng, hỏi Từ Xuân Thâm: “Bùa chú lần trước ta đưa cho cậu mất đi công hiệu rồi sao?”
Từ Xuân Thâm là con trai một người bạn cũ của ông, nên Bắc Bất Nhạc không khỏi chiếu cố nhiều hơn một chút. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Từ Xuân Thâm mấy năm nay, ông không khỏi cảm thấy đồng tình với anh.
Căn cốt của Từ Xuân Thâm vô cùng tốt, vạn dặm mới tìm được một người, nhưng anh lại có một khuyết điểm trí mạng: đó là cơ thể anh không thể ngưng tụ linh lực. Nói cách khác, anh là người có thiên phú, tu luyện rất nhanh, nhưng thân thể lại như một giếng cổ không đáy, linh lực biến mất rất nhanh, không thể nào tu đạo. Thế nhưng linh lực lúc nào cũng vờn quanh anh, trong mắt các yêu quái ác linh khác thì đây chính là một khối thịt thơm ngào ngạt, lại là vị thuốc đại bổ. Bắc Bất Nhạc thường xuyên vì anh mà chế tạo các loại bùa hộ mệnh, để tránh một ngày nào đó anh bất hạnh biến thành đồ ăn của yêu quái.
Từ Xuân Thâm tháo khẩu trang xuống, lắc đầu: “Bùa hộ mệnh còn có thể dùng vài lần, chỉ là…”
Nhiều ngày nay anh luôn nằm mơ, không khỏi có chút đau đầu: “Mấy ngày nay cháu thường xuyên mơ thấy một nữ quỷ.”
Anh vừa mở miệng, Dương Tam liền đoán ra đại khái sự việc: “Có phải anh mơ thấy một nữ quỷ khoảng 50 tuổi? Lông mày có chút rậm, răng hô?”
Lúc ngồi trên xe taxi, cô đã xem qua ảnh chụp chung của tài xế quỷ và bà vợ hắn, cộng thêm những lời tàu xế đã nói cô lập tức liên tưởng đến chuyện này.
Nhìn biểu tình của Từ Xuân Thâm, hiển nhiên là cô đã đoán đúng.
Giọng điệu Dương Tam có chút trêu đùa: “Đó là một fan hâm mộ của anh, vì hối lộ quỷ sai để đi vào giấc mộng của anh, bà ta đã ép khô kho vàng nhỏ của chồng mình, một giờ trước ông chồng kia còn oán hận anh vì đã câu dẫn vợ của ông ta.”
Biểu cảm của Từ Xuân Thâm lúc này thật đúng là một lời khó nói hết.
Bắc Bất Nhạc trực tiếp cười thật to, việc này không gây nguy hiểm gì đến tính mạng của Từ Xuân Thâm, ông vừa mừng rõ vừa vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.
Hà Nhất Phàm là người đại diện đồng thời cũng là bạn học cấp ba của Từ Xuân Thâm, nên đương nhiên vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện của anh, vội vàng nói:
“Xin nhờ vị tiểu sư phụ đây giúp đỡ, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Tuy cô gái này còn trẻ tuổi, nhưng qua hành động vừa rồi cũng đủ để anh ấy hiểu rõ thực lực của cô, lại nhìn thái độ cung kính của Bắc Bất Nhạc, Hà Nhất Phàm càng thêm tin tưởng năng lực của cô, không hề vì bề ngoài mà xem thường cô.