Trong mắt Từ Xuân Thâm, Dương Tam chính là một có gái ngốc không hiểu gì về giới giải trí, lần đầu tham gia chương trình như thế này không tránh khỏi có chút vụng về. Dương Tam không chỉ là fan của anh mà còn từng giúp anh một chuyện lớn, lần này anh giúp cô xem như đền đáp chút ân tình.
Một khi anh tỏ rõ thái độ trước mặt người khác, bọn họ sẽ biết ý tứ mà cho cô mặt mũi.
Doãn Văn Giác nhìn Dương Tam tràn đầy ngưỡng mộ. Quả nhiên là lão đại! Chỉ lên tiếng liền ôm được một cái đùi to. Cậu ta mời tổ sản xuất ăn vài bữa cơm cũng không thể sánh bằng một câu nói của Từ Xuân Thâm.
Không thể nghi ngờ đây chính là cú vả mặt Phương Đồng Nguyệt. Gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta cứng đờ trong giây lát, sau đó lộ ra ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ tìm bậc thang cho bản thân:
“Hóa ra là bạn bè của Từ đại thần!”
Từ Xuân Thâm không phủ nhận điều này, chỉ liếc mắt nhìn Phương Đồng Nguyệt một cái, tuy ánh mắt bình thường điềm đạm nhưng lại khiến cô ta cảm thấy trong lòng bất an, theo bản năng siết chặt hai tay.
Lúc này đạo diễn Chu của tổ tiết mục bước đến hòa giải: “Cũng sắp bắt đầu, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta cùng nhau lên thuyền thôi. Lần này chúng ta sẽ đến đảo Huyền Nguyệt.”
Dương Tam yên lặng lên Baidu tra cứu thông tin về đảo Huyền Nguyệt, nghe nói sở dĩ hòn đảo này có tên như vậy là vì nó có hình dạng giống như trăng khuyết.
Từ Xuân Thâm khẽ nhíu mày: “Có phải hòn đảo này nằm gần biển Mê Vực đúng không?”
Quả nhiên đạo diễn Chu gật gật đầu, nhìn những người khác nhíu mày khi nghe đến hai chữ Mê Vực, vội vàng trấn an:
“Mọi người yên tâm, chúng ta sẽ đi đường khác, tuyệt đối sẽ không đi qua biển Mê Vực. Tôi vẫn rất yêu cái mạng nhỏ của mình.”
Mê Vực quanh năm bao phủ bởi sương mù trắng xóa, thuyền bè lạc vào đó đều không thể sống sót, có thể nói nơi đó là hải vực tử vong. Đã từng có một số người không tin chuyện ma quỷ, nhưng tiếc rằng đến cuối cùng cũng không một ai dám mạo hiểm chứng minh.
Tổ chương trình chọn hòn đảo này vốn là muốn dựa vào Mê Vực để thu hút người xem, gia tăng nhiệt độ cho chương trình.
Phó đạo diễn cũng nói: “Lộ tuyến của chúng ta cách hải vực kia cũng mười mấy hải lý, nhiều nhất là quay chụp màn sương trắng kia từ xa mà thôi.”
Hai người họ đã giải thích như vậy phần nào cũng trấn an được mọi người.
Điền Vũ Kha cũng nói thêm một chút về Mê Vực cho Dương Tam nghe. Nghe được những thôn tin về Mê Vực, Dương Tam liền có chút kích động, nếu có cơ hội, cô thật muốn đến bên kia chơi. Bất quá tổ chương trình không có khả năng mạo hiểm như vậy, cô đành phải tìm thời gian tự mình đến đó mà thôi.
Mọi người không tiếp tục nói chuyện, nhanh chân bước lên thuyền. Từ nơi này đến đảo Huyền Nguyệt cũng phải mất nửa ngày, bây giờ xuất phát là có thể đến đó kịp lúc mặt trời lặn.
Đạo diễn Chu chạy đến trước mặt Dương Tam, ho khan một tiếng: “Dương đại sư, cô xem hôm nay thời tiết như thế nào?”
Tuy rằng dự báo thời tiết nói thời gian sắp tới trời sẽ nhiều mây hoặc có nắng, nhưng đạo diễn Chu cảm thấy vẫn nên hỏi qua Dương Tam một chút mới an tâm.
Dương Tam ngẩng đầu nhìn trời, không có Lôi Công Lôi Mẫu, nhưng nơi này là biển lớn, nếu một ngàn năm qua không có gì thay đổi, hẳn là nơi này thuộc về quyền quản lý của Đông Hải Long Vương.
Nếu là Đông Hải Long Vương chạy đến làm mưa làm gió, cô có thể cùng ông ấy thương lượng một chút.
Thế là cô bình tĩnh nói: “Thời tiết rất tốt.”
Đạo diễn Chu lập tức bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng.
Phương Đồng Nguyệt đi đến trước mặt cô, cười dịu dàng hỏi: “Cô còn biết xem thời tiết sao?” Lúc này, cô ta trông vô cùng hiền lành, phảng phất như người vừa nãy chèn ép Dương Tam là một người khác.
Dương Tam liếc nhìn cô ta một cái, ánh mặt dừng lại phía sau, chợt cười cười: “Ngoài việc xem tướng mạo, tôi còn biết nhìn người, ví dụ như sau lưng cô có một đứa trẻ.”
Trong nháy mắt hô hấp của Phương Đồng Nguyệt có chút cứng lại, đôi mắt trợn to, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng:
“Trên thuyền của chúng ta làm gì có trẻ con, nhưng tôi có thể kiến nghị đạo diễn một chút, lần sau có thể chọn thêm những vị khách nhí.”
Ngay khi vừa dứt lời cô ta liền bỏ đi, nhìn thế cũng thấy giống như đang chạy trối chết, hiển nhiên những lời nói của Dương Tam đã đánh trúng tim đen của cô ta.