Đôi mắt Dương Tam khẽ nheo lại, nhìn phía sau Phương Đồng Nguyệt có một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, thân mình có màu xanh lục, trông hung thần các sát hơn nhiều so với mấy con quỷ trước đó Dương Tam từng ăn trong toà quỷ trạch.
Đứa bé trai này sau khi Phương Đồng Nguyệt lên thuyền mới xuất hiện, đi theo cô ta như hình với bóng, chỉ sợ là do Phương Đồng Nguyệt nuôi dưỡng. Cô đã từng gặp qua người nuôi dưỡng tiểu quỷ, phần lớn là muốn nhanh gia tăng vận thế, thăng quan phát tài mới chọn con đường tắt này. Chỉ là dưỡng tiểu quỷ rất dễ bị phản phệ, cô hành tẩu nhân gian nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy mấy ai nuôi dưỡng tiểu quỷ có kết cục tốt đẹp. Những người dưỡng tiểu quỷ chưa chắc không biết điều này, chỉ là ôm tâm thái may mắn mà thôi.
Lá gan Phương Đồng Nguyệt cũng thật lớn, tiểu quỷ hung hãn như vậy cũng dám nuôi dưỡng, sợ là sẽ không được chết già.
Điền Vũ Kha chạy chậm đến bên người cô, thấp giọng nói: “Tôi thấy lúc cô ta rời đi sắc mặt không tốt lắm, cô đắc tội cô ta sao?”
Dương Tam suy nghĩ, sau đó lắc đầu: Là cô ta đắc tội với tôi.”
Phương Đồng Nguyệt nếu quy quy củ củ thì cũng thôi, nếu dám can đảm động thủ trên đầu thái tuế, cô cũng không ngại để cô ta biết tay. Cô đã sống hơn ba nghìn năm, cái gì cũng có thể ăn vào bụng.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, lấy ra một lá bùa rồi dán lên, thời điểm phù chú chạm đến Điền Vũ Kha, liền hóa thành một tia sáng màu xanh nhạt rồi biến mất.
Điền Vũ Kha tận mắt nhìn thấy lá bùa biến mất, khiến sợ đến mức hai mắt trợn tròn, sau đó lại có chút vui mừng.
Dương Tam quay đầu, tiếp tục ngắm biển.
Phương Nguyệt Đồng trở về phòng của cô ta, sắc mặt có chút khó coi. Trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt tinh xảo và khí chất sạch sẽ của Dương Tam, trong lòng hỏa khí dâng trào, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
Nghĩ đến Dương Tam, cô ta phảng phất như nhìn thấy được bản thân khi còn ngồi trên ghế giảng đường, cũng từng thề bản thân tuyệt đối sẽ cùng người khác làm chuyện xấu. Chỉ là khi đó vận khí của cô ta không tốt như Dương Tam, đi đến nơi nào cũng có người che chở. Thậm chí còn vì suy nghĩ ngây thơ của bản thân mà phải trả giá đắt. Sau một thời gian, cô ta liền suy nghĩ thông suốt, chỉ coi kẻ có tiền như món đồ chơi.
Cô ta theo bản năng đặt tay lên bụng.
Nghĩ đến Dương Tam chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự tồn tại của Tiểu Nùng, cô ta vừa ghen ghét lại có chút cảnh giác. Nếu Dương Tam đem việc này nói ra ngoài…
Tiểu quỷ màu xanh lá không một tiếng động bước ra từ trong không khí.
Phương Đồng Nguyệt nhíu mày hỏi: “Tại sao hôm nay ngươi lại nhất định phải cùng ta tham gia chương trình này?”
Tiểu quỷ xanh lá liếm liếm môi, lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi: “Mama, chú đẹp trai kia nhìn có vẻ ăn rất ngon.”
“Ngươi đang nói Từ Xuân Thâm?”
Tiểu quỷ Tiểu Nùng nặng nề mà gật đầu.
Phương Đồng Nguyệt mím môi: “Nghe nói gia thế của Từ Xuân Thâm không bình thường, nếu như anh ta xảy ra chuyện, vậy chúng ta cũng khó thoát thân.”
Giọng điệu Tiểu Nùng đầy non nớt: “Ta sẽ thật chú ý.”
Phương Đồng Nguyệt suy nghĩ, nói: “Vậy sau khi giải quyết Từ Xuân Thâm, ngươi hãy đi giải quyết con bé Dương Tam kia luôn đi. Có được không?”
Trên mặt Tiểu Nùng lộ ra nụ cười ngây thơ của trẻ con: “Có thể. Vị kia hình như cũng rất ngon, hơn nữa thoạt nhìn cũng là loại đồ ăn nhu nhược. Ông Triệu lợi hại hơn so với cô ta nhiều.”
Nghe thấy những lời Tiểu Nùng vừa nói, Phương Đồng Nguyệt lập tức Thật lỏng.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối.