Chương 17: Tồn Tại Kiếm Đạo Vô Thượng Chuyển Thế, Cửu Thiên Phượng Hoàng?
“Oa, đây chính là Trường Sinh thế gia sao? Thật là rộng lớn!”
Tô Tiểu Huyên không nhịn được hoảng sợ nói.
Tíu tít không ngừng.
Đôi mắt trừng lớn.
Quá rung động, trước kia căn bản chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Đập vào mắt, tất cả đều thần đảo cung điện trôi nổi trên không trung, chi chít khắp nơi, trời quang mây tạnh, hào hùng to lớn.
Tiên vụ như mây, thác nước chảy xuôi giống như tấm lụa, ở giữa có dãy núi to lớn, cổ thú ghé qua, khí huyết che khuất bầu trời.
Linh khí thiên địa nồng nặc đến sắp hoá lỏng.
Thác Bạt Tư Vũ cũng rung động không thôi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một góc băng sơn trong nội tình của Trường Sinh thế gia.
So sánh chỗ này với gia tộc và tông môn của bọn họ, thì chỗ của bọn họ còn không bằng ổ heo nữa.
Người hầu dẫn đường cho bọn họ nhìn thấy, cười nói, “Đây chỉ là đảo ngoài mà thôi, so với đảo trong, chỗ này cũng không tính là gì.”
“Còn thần đảo mà Thần Tử ở lại, đó mới thực sự là tiên cảnh.”
Cố Trường Sinh giao hai người này cho người hầu an trí, bản thân đi đến tổ điện, tìm kiếm cổ tịch có liên quan đến khí vận.
Không bao lâu, người hầu đã đưa hai người họ đến một nơi vô cùng rộng lớn, nói là đại lục.
Nhưng thật ra, đây chỉ là một hòn đảo trống không trôi nổi mà thôi, chiếm diện tích khoảng hơn vạn dặm.
Cho nên nhìn giống như đại lục.
Tiên cầm dị thú, chi lan thần dược, dường như nơi đâu cũng nhìn thấy.
Thậm chí còn có tinh khí bay nhảy, hóa thành Cự Long bay lên không trung.
“Linh khí thiên địa nơi này, gần như gấp bên ngoài vạn lần!”
Tô Tiểu Huyên hít một hơi, đôi mắt trợn tròn lên.
Sau đó yên lặng ôm chặt cổ kiếm trong ngực, xem như nàng ta đã cảm nhận được cái gì gọi là cao quý không tả nổi rồi.
Trở thành tùy tùng của Cố Trường Sinh, sau này đám đệ tử của Cố gia đệ cũng phải cung kính với bọn họ.
Sống ở nơi này, tốc độ tu hành tuyệt đối vượt qua tưởng tượng.
“Ta muốn truyền tin vui này trở về, để sư phụ và các trưởng lão rung động, thuận tiện tăng thêm một chút kiến thức.”
Nàng ta thầm nói trong lòng.
Thác Bạt Tư Vũ cố giả bộ trấn định.
Trong lòng bàn tay đã khẩn trương đến mức toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Có thể đi theo Thần Tử, sợ là ta đã tu luyện phúc khí mấy đời.”
Rất nhanh.
Cố Trường Sinh từ nơi xa đi đến.
“Bái kiến Thần Tử.” Hai người vội vàng hành lễ.
Cố Trường Sinh khoát tay một cái nói: “Gọi ta là công tử là được rồi, không cần quá mức câu nệ.”
“Vâng, công tử.” Hai người đồng thời đáp.
“Biết rõ vì sao ta lại chọn ngươi không?” Cố Trường Sinh đột nhiên nhìn về phía Tô Tiểu Huyên, hỏi.
“Cái này... Cái này... Bởi vì ta biết giặt quần áo nấu cơm?” Tô Tiểu Huyên sững sờ, trong mắt có chút mờ mịt, sau đó thử trả lời.
Lúc ấy tại Tử Trúc Lâm, Cố Trường Sinh đã nói như vậy.
Cố Trường Sinh lắc đầu.
Nhưng Thác Bạt Tư Vũ có điều suy nghĩ, giống như nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi thăm: “Chẳng lẽ là vì kiếm cốt trong cơ thể nàng ấy?”
Hắn ta cũng nhìn ra được, Tô Tiểu Huyên bẩm sinh có thiên phú kiếm đạo.
Nhưng mà... Có rất nhiều người có thiên phú kiếm đạo mà, chẳng lẽ Tô Tiểu Huyên có gì đặc biệt?
Trong mắt Cố Trường Sinh mang theo dị sắc, không nói thêm về chuyện này nữa.
Vừa rồi hắn chỉ đề cập một chút, muốn nhìn xem phản ứng của Tô Tiểu Huyên thế nào.
Kết quả dường như nha đầu chậm chạp này không biết cái gì.
Hắn đến tổ điện tra một chút cổ tịch, vận khí trong kiếm cốt có một tia màu tím.
Bình thường chia làm hai tình huống.
Một là thiên phú cường hoành, là khí vận tốt, như vậy người này rất thông minh, cơ trí giống như yêu.
Rất hiển nhiên, Tô Tiểu Huyên không thuộc loại này.
Hai chính là cổ lão chuyển thế, kiếp trước tích trữ khí vận, đương thời hiển hiện.
Cho nên rất có thể Tô Tiểu Huyên chính là một vị kiếm đạo vô thượng chuyển thế.
Nhưng không rõ lúc nào nàng ta mới thức tỉnh trí nhớ.
“Trước tiên các ngươi tìm một nơi trên đảo ở lại đi, mấy ngày sau diễn ra đại hội đi săn, ta sẽ dẫn các ngươi đi.”
Sau đó, Cố Trường Sinh không dây dưa chuyện này quá nhiều, lập tức phân phó với hai người.
Đầu tiên Tô Tiểu Huyên sững sờ, sau đó ngơ ngác hỏi: “Vậy công tử, không cần ta nấu cơm giặt quần áo cho ngài sao?”
Nói vừa xong, nàng ta lại cảm thấy không ổn, nhưng không thể thu lại được.
Cố Trường Sinh lại không ngại, bật cười nói: “Ngươi cảm thấy ta cần sao?”
Tô Tiểu Huyên lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Công tử, vậy ngài không hạ cấm chế gì trên người chúng ta sao? Vạn nhất sau này chúng ta phản bội ngài...”
Thác Bạt Tư Vũ cân nhắc đến vẫn đề này, không khỏi hỏi.
Phải biết, chuyện thứ nhất sau khi các Thần Tử khác tuyển chọn tùy tùng, chính là đặt cấm chế không được phản bội lên người bọn họ.
Nhưng Cố Trường Sinh lại lơ đễnh ngắt lời hắn ta, cười nhạt nói: “Ta không cho rằng các ngươi có dũng khí này, ngoài ra, ta cũng tin tưởng các ngươi sẽ không làm vậy.”
Rất ngay thẳng đơn giản.
Trong lòng Thác Bạt Tư Vũ âm thầm cười khổ.
Thật sự đã nói đến trọng điểm rồi.
Nhưng cho dù Cố Trường Sinh không đặt cấm chế lên người bọn họ, vẫn sẽ có tộc lão của Cố gia động thủ.
Cho nên hai người họ vẫn chủ động buông thức hải ra.
“Phiền phức.” Cố Trường Sinh lắc đầu, tiện tay đánh ra hai cấm chế.
...
Ngay lúc đó, Sở Yêu Nguyệt rời Tử Trúc Lâm, tinh thần có chút hoảng hốt, lúc đầu tràn đầy phẫn nỗ, lại không biết phát tiết ra đâu.
Như thế rất tốt.
Lúc đến tràn đầy tự tin, cho rằng cơ hội làm tùy tùng này còn không phải dễ như trở bàn tay, tuỳ tiện có thể giải quyết vấn đề của hoàng triều Cảnh Dương.
Nhưng bây giờ không chỉ mặt mất đi ra, đến cơ hội cũng không còn.
“Vị Thần Tử Cố gia này thật quá đáng, vậy mà nói Cửu công chúa không bằng hai người kia...” Thị nữ bên cạnh vẫn đang tức giận bất bình nói, nàng ta tận mắt nhìn thấy tình huống lúc ấy.
Thần Tử Cố gia khinh thị và không thèm để ý đến công chúa nhà mình, đừng nói là người trong cuộc, đến một thị nữ như nàng ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu bất bình.
Công chúa nhà mình đường đường là thiên kiêu chi nữ, Cửu Thiên Phượng Hoàng, có vô số nam tử tuấn kiến trẻ tuổi theo đuổi.
Sao có thể chịu đựng được cơn tức kia?
Đúng lúc này, một thị vệ mặt mũi tràn đầy hốt hoảng từ bên ngoài chạy tới, run giọng nói: “Cửu công chúa, không xong rồi, theo tin tức từ Cảnh Dương, đêm qua cổ quốc Xích Ly đã đến đánh lén, hơn nửa quốc thổ Cảnh Dương đã luân hãm, Vương tướng quân không địch lại bị bắt...”
“... Nếu không có thế lực nào trợ giúp, sợ rằng hoàng triều Cảnh Dương chúng ta sẽ cách diệt quốc không xa.”